Chương 1

“A Bắc? A Bắc đừng ngủ nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Hoắc Dĩ Bắc bị giọng nói nhẹ nhàng của thanh niên đánh thức.

Thấy Hoắc Dĩ Bắc vẫn che đầu không lên tiếng đáp lại, Kha Thần ngồi ở ghế phụ có hơi lo lắng.

“Hoắc tổng, bệnh viện đa khoa số năm cách cục kết hôn không xa, lát nữa có muốn tiện đường ghé qua kiểm tra một chút không?”

Suy tư một hồi, Kha Thần nhỏ giọng nói một câu đề nghị.

“Không cần!”

“Không cần.”

Hai giọng nói chồng lên nhau.

Thanh niên ngồi ở ghế sau bên cạnh Hoắc Dĩ Bắc, đôi môi mím chặt, sắc mặt của cậu có hơi tái nhợt, đôi lúc sẽ thấp giọng ho khan một tiếng, nhìn có vẻ như là thân thể không khỏe lắm.

Biểu cảm của trợ lý khi nhìn về phía thanh niên thì lạnh nhạt hơn một chút.

Đối với bạn trai nhỏ của Hoắc tổng này, từ ánh nhìn đầu tiên hắn đã thấy không thích lắm, cho dù cậu luôn làm bộ hiền huệ ăn nói nhỏ nhẹ thì cũng không thay đổi được dã tâm thỉnh thoảng toát ra từ trong ánh mắt cậu.

“Ý của Tạ tiên sinh là gì?”

Tạ Thầm biết mình đã quá gấp gáp.

Hôm nay là ngày mà Hoắc Dĩ Bắc cuối cùng cũng đồng ý đưa cậu ta đến cục kết hôn.

Chỉ cần qua hôm nay, trên danh sách chủ phu vẫn không có tên của Hoắc Dĩ Bắc.

Thì Hoắc Dĩ Bắc sẽ bị nhận định là một người bình thường, kế hoạch của mình cũng coi như hoàn thành hơn phân nửa.

“Trợ lý Kha một lòng vì A Bắc, tôi cũng biết, nhưng mỗi tháng A Bắc đều phải đi bệnh viện làm kiểm tra chủ phu, tôi đau lòng cho A Bắc.”

Kha Thần vẫn bất mãn với Tạ Thầm như cũ, chẳng qua không thể tìm ra sai sót từ thái độ của Tạ Thầm.

Hơn nữa Hoắc Dĩ Bắc vẫn không nói gì, Kha Thần chỉ có thể thu tầm mắt lại.

Nghĩ rằng lát nữa đợi tránh mặt Tạ Thầm lại khuyên nhủ Hoắc Dĩ Bắc sau.

Mặc dù đối với việc có thể khuyên Hoắc Dĩ Bắc được hay không, trong lòng hắn cũng không chắc.

Hoắc tổng của bọn họ chỗ nào cũng tốt, chỉ là quá nghe lời bạn trai nhỏ Tạ Thầm này.

Cũng may hiện tại Tạ Thầm chưa dính vào chuyện công ty, nếu không đám nương tử quân dưới trướng Hoắc tổng chắc sẽ sợ phát điên.

Mãi đến khi xuống xe, Hoắc Dĩ Bắc vẫn luôn trầm mặc.

Trong lòng Tạ Thầm có phỏng đoán, theo sát phía sau Hoắc Dĩ Bắc.

Sắp đến cổng cục kết hôn, Tạ Thầm cắn môi kéo lấy vạt áo Hoắc Dĩ Bắc.

“A Bắc…”

Hai người ở bên nhau 5 năm, bởi vì chế độ hôn nhân của đất nước, hai người vẫn duy trì mối quan hệ tiếp xúc thuần khiết.

Thân mật nhất cũng chỉ là hôn môi, Hoắc Dĩ Bắc còn luôn luôn cưng chiều cậu ta.

Ít nhiều cũng làm cậu ta quên hết tất cả.

Hoắc Dĩ Bắc bị Tạ Thầm lôi kéo, một hồi sau mới xoay người.

Tạ Thầm cho rằng Hoắc Dĩ Bắc sẽ nói gì đó.

Trên thực tế anh không nói gì cả, cứ trầm mặc nhìn cậu ta, trong lòng Tạ Thầm càng thêm bất an.

“Tiểu Thầm, chờ anh ở bên ngoài.”

Ngay lúc này Hoắc Dĩ Bắc đột nhiên mở miệng.

Thanh âm của anh so với Tạ Thầm dịu dàng thì lại có vẻ từ tính hơn.

Lúc nói chuyện giọng anh không lên xuống nhiều, trái lại vẫn nhã nhặn như thường.

Dường như có thể bao dung hết thảy cho tính tình của Tạ Thầm.

Vóc người của anh rất cao, việc duy trì thói quen tập thể hình nhiều năm khiến cho anh tuy đã ba mươi nhưng dáng người vẫn không thay đổi chút nào.

So với Tạ Thầm ăn mặc thoải mái và Kha Thần luôn mặc đồ công sở chuẩn mực.

Thì Hoắc Dĩ Bắc vĩnh viễn đều là một thân tây trang kín mít.

Tạ Thầm đã từng cảm thấy Hoắc Dĩ Bắc như vậy vô cùng hấp dẫn mình, nhưng cậu ta đã nhìn thấy một thứ càng tốt hơn.

Cậu ta bèn cảm thấy Hoắc Dĩ Bắc năm 5 vẫn không có gì thay đổi vừa nhạt nhẽo vừa cũ kỹ.

“Được, em ở bên ngoài đợi anh.”

Tạ Thầm nhìn về phía cổng lớn cục kết hôn, trong ánh mắt mang theo một tia thèm muốn.

Không phải ai cũng có tư cách đến cục kết hôn.

Mỗi người sinh ra đều sẽ được kiểm tra thể chất một lần, chỉ có một số ít nhân tài có được gen chủ phu hoặc chủ thê.

Thể chất của cậu ta không phải, sinh ra đã được định là người bình thường.

Cậu ta cũng có nghe nói qua người có thể chất chủ thê, chỉ cần kết hôn thành công với chủ phu thì sẽ được chủ phu bảo vệ.

Có thể trở thành chủ phu, đều là tồn tại ngàm dặm mới tìm được một.

Tạ Thầm đã hưởng qua mùi vị của tình ái nên luôn luôn hướng về lý tưởng trở thành chủ thê.

Chẳng qua sẽ nhanh thôi…

Tạ Thầm nhìn Hoắc Dĩ Bắc đi vào cục kết hôn, trên mặt vẫn treo nụ cười thanh thuần, ánh mắt lại tràn đầy tham lam và mưu tính.

Kha Thần không có được cơ hội khuyên Hoắc Dĩ Bắc đến bệnh viện đa khoa số 5 kiểm tra, đẩy đẩy mắt kính của mình.

Cùng với Tạ Thầm đứng trước cổng cục kết hôn trong bầu không khí vi diệu.

Người lui tới cục kết hôn cũng không nhiều lắm, Hoắc Dĩ Bắc cao chừng 1m9 vừa xuất hiện ở cục kết hôn, lập tức có nhân viên tươi cười đi tới đón.

“Hoắc tiên sinh, vẫn tới đo lường kiểm tra chủ phu sao?

Sau khi Hoắc Dĩ Bắc ôn hòa gật đầu, người dẫn đường thành thạo dắt Hoắc Dĩ Bắc đi về phía đài lấy số.

Hoắc Dĩ Bắc nắm bảng số trong tay, chân mày hơi nhíu lại.

Mãi đến khi tiền vào cục kết hôn, anh vẫn có cảm giác mình còn đang mơ.

Rõ ràng…

Anh đã chết.