Chương 1: Ngựa giống tra thụ biến dâʍ đãиɠ tiện thụ

“Tiểu Tuân, cầu xin em dừng lại đi, thật sự đau quá.”

Khuôn mặt anh tuấn của Trần Cẩm ngày thường vẫn lạnh nhạt, ngạo mạn giờ không còn nữa, khóc đến cả người run rẩy nhưng lại không dám giãy giụa một chút, hai chân mở rộng cho thanh niên càn quét, lỗ hoa ngày thường phấn nộn giờ đã bị ** thành màu đỏ thẫm, dương v*t mỗi lần ra vào đều thô bạo lại mang theo chút tham luyến.

Bởi vì thời gian dài bị cᏂị©Ꮒ mà nước da^ʍ tràn lan cũng trở nên khô khốc, trên người thanh niên vẫn không dao động, Trần Cẩm không thể không buông bỏ tôn nghiêm, dùng ngôn ngữ hạ tiện lấy lòng, đó là cách duy nhất làm cho thanh niên mềm lòng.

“Chồng, em làm anh đau, lỗ nhỏ muốn ** nát rồi, hôm nay dùng lỗ sau làm đi.”

“Thật vô dụng, mới vừa thọc vài cái đã chịu không được, vừa nãy là ai cầu xin tôi cᏂị©Ꮒ anh?”

Phương Tuân không cam lòng mà chọc thêm vài cú rồi mới rút dương v*t có kích cỡ kinh người ra ngoài, lời nói thô tục kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của anh cực kỳ không hợp. Phương Tuân khóa ngồi trên gương mặt Trần Cẩm, đối phương nhẹ nhàng thở ra.

“Liếʍ ướt cho tôi, nếu không đủ ướt tôi cᏂị©Ꮒ chết anh.”

Mắt Trần Cẩm rưng rung nghẹn ngào cổ họng liều mạng hướng tới thịt gậy ngậm lấy, hai túi thịt lưu lại bên ngoài cũng không dám chậm trễ, dùng hai tay lấy lòng phục vụ.

“Không phải anh bảo học cho tốt sao, anh cứ như vậy thì khi nào mới có thể nuốt toàn bộ.”

Phương Tuân đổi dáng ngồi thành tựa vào đầu giường, trong quá trình đó Trần Cẩm liều mạng gia tăng lực hút trong miệng, sợ cây gậy trong miệng không cẩn thận rơi ra ngoài khiến cho người nọ mất hứng.

“Mấy người phụ nữ bên cạnh anh không phải công phu khẩu giao rất tốt sao?”

“Anh không có người khác.” Trần Cẩm lập tức giải thích miệng ngậm càng sâu, dị vật trong cổ họng bức cho chảy nước mắt càng nhiều, nôm cực kỳ đáng thương.

Phương Tuân vuốt tóc mái ướt đẫm mồ hôi của người đàn ông, nhìn khuôn mặt đẹp trai bị dương v*t làm biến hình, chỉ cảm thấy trên đời này không thể tìm thấy người dâʍ đãиɠ như vậy.

“Đĩ da^ʍ, liếʍ cho tốt, làm tôi hài lòng thì hôm nay cᏂị©Ꮒ anh thêm hai lần.”

Đúng là phong thủy biến chuyển, trước kia anh sợ nhất là chọc cho người đàn ông này không hài lòng.

Trần Cẩm chính là một người thành đạt tiêu chuẩn, sinh ra trong dòng dõi thư hương nên từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, dựa vào đầu óc thông minh của chính mình vừa mới tốt nghiệp xong liền mở công ty, hơn nữa càng làm càng lớn. Tuy rằng thân ở thương trường nhưng hắn lại khinh thường những người đầy hơi thương nhân, cho nên trên người hắn luôn kiêu ngạo, khinh khi.

Thân hình Trần Cẩm thon dài hơn nữa còn có khuôn mặt đẹp trai, ở mặt tình trường hay thương trường mọi việc đều thuận lợi, cũng không cảm thấy thân thể song tính của chính mình có vấn đề gì, hơn nữa lúc ở trên giường hắn luôn cường thế, che dấu một chút cũng không ai biết bí mật của hắn.

Phương Tuân là thực tập sinh ở công ty của Trần Cẩm, bởi vì ngoại hình sạch sẽ xinh đẹp nên Trần Cẩm đối với anh có điểm ấn tượng. Hắn thích người có dáng vẻ thư sinh. Thời điểm Trần Cẩm sinh ra hứng thú với anh là vào một lần đêm khuya hắn đến công ty để lấy đồ, thế mà lại phát hiện Phương Tuân nằm ngủ dưới đất ở công ty.

“Thực xin lỗi, Trần tổng, tôi không có chỗ ở, chờ tôi lãnh tiền lương rồi nhất định ra ngoài tìm phòng.” Phương Tuân khốn quẫn mặt đỏ bừng khiến cho dáng vẻ càng thêm động lòng người.

Trần Cẩm khách sáo quan tâm vài câu, thanh niên bộc lộ ra ngoài cảm kích cùng mê luyến khiến hắn rất vừa lòng.

Ngoại hình ưu tú phù hợp với khẩu vị của mình, đơn thuần dễ lừa, quan trọng nhất là đủ nghèo dễ khống chế, tâm tư Trần Cẩm bắt đầu động. Hắn kỳ thật khá tò mò cái lỗ hoa nếu làm thì có cảm giác gì, hiện giờ có con thỏ nhỏ đưa tới cửa, thoạt nhìn còn rất thích mình thì có lý nào không ăn.

Vì thế Trần Cẩm dùng những bí kíp cưa gái, trong vòng hai tháng ngắn ngủn đã khiến cho Phương Tuân đối với mình một lòng chung tình.

“Trần Cẩm, bên ngoài mưa lớn trong thời gian dài chắc chưa tạnh được, không thì anh ở lại đi.”

Phương Tuân được sắp xếp ở tại một khu chung cư của Trần Cẩm, đối mặt với thanh niên đang ngượng ngùng mời, Trần Cẩm đã sớm không kiềm chế được chuẩn bị. Việc này thật ra có chút mạo hiểm, Trần Cẩm không nghĩ tới sẽ đem bí mật của mình phơi bày ra ánh sáng, chẳng qua nếu thật sự nhìn lầm người bị tuyên dương bí mật ra ngoài thì Trần Cẩm cảm thấy đối với bản thân hắn cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu, nói không chừng đến lúc đó chính mình còn có thể chơi đến càng vui.

Phương Tuân dịu dàng thông minh, lúc đầu làm chuẩn bị Trần Cẩm còn phải chỉ đạo thêm, công tác khuếch trương cũng rất kiên nhẫn, Phương Tuân nhịn đến chóp mũi toát ra mồ hôi.

Bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời chọc cho tâm Trần Cẩm run run.

Trần Cẩm nửa nằm ở mép giường hút thuốc, bộ dáng híp mắt hưởng thụ động lòng người “Cục cưng biểu hiện giỏi quá, thật sự là lần đầu tiên?”

Phương Tuân mặt ửng hồng gật đầu, anh chỉ dám vào một nửa, Trần Cẩm nói đút vào toàn bộ quá đau.

Bên ngoài giông tố đan xen, hai người bên trong mây mưa loạn thành một đoàn.

Yêu đương ngọt ngào mấy tháng, Trần Cẩm lại tưởng nhớ về kɧoáı ©ảʍ chinh phục phụ nữ, ngựa quen đường cũ.

Mỗi ngày Phương Tuân đều nấu một bàn đồ ăn ngon đợi người, nhưng số ngày không đợi được càng tăng, anh lại không dám ngả bài vì nghĩ người đàn ông hoàn mỹ đó đã đem bí mật thân thể phơi bày trước mặt mình, nhất định là rất yêu anh, chỉ cần hắn chịu trở về nói trong lòng có anh là được.

Nguyên nhân chủ yếu cũng là vì Phương Tuân luyến tiếc, anh chỉ có thể nỗ lực tự giải vây cho Trần Cẩm.

Thẳng đến hai năm sau nghe được tin tức từ miệng đồng nghiệp Trần Cẩm muốn đính hôn.

“Trần Cẩm, cầu xin anh đừng đính hôn, em có thể đối xử với anh tốt hơn những người phụ nữ đó.” Phương Tuân khóc lóc cầu xin.

Trần Cẩm sờ sờ đầu Phương Tuân, hai năm qua thanh niên được mình dạy dỗ ngày càng ưu tú, hắn thật lòng thích.

“Tiểu Tuân ngoan, sau khi kết hôn thì người tôi thật lòng yêu thích vẫn là em, em ngoan ngoãn ở lại đây, khi nào rảnh tôi sẽ đến thăm em.”

Phương Tuân không dám tin tưởng ” Trần Cẩm anh xem em thành cái gì? Anh đang ép em chia tay.”

“Rời khỏi tôi em thật sự chịu được sao? Không có tôi em lấy đâu cuộc sống tốt như thế này, em suy nghĩ lại cho kĩ.” Trần Cẩm cười cười, cũng không để bụng, nếu anh thật sự dám rời đi thì cớ gì phải nhẫn nhịn tới tận giờ, hắn một chút cũng không lo lắng.

Vật cưng ngoan ngoãn nghe lời mới đáng yêu, bắt đầu khóc nháo tranh giành cũng không phải lần đầu hắn mới thấy. Cơm chiều ngày đó hắn chưa ăn liền rời đi, bỏ mặc Phương Tuân đau lòng.

Điều Trần Cẩm không nghĩ tới chính là Phương Tuân thật sự dọn đi rồi, chức vị ở công ty nhắn từ chức trong điện thoại, tiền lương cũng chưa nhận, quà cáp hắn đưa cũng không mang đi.

Thật ra hoàn cảnh của Phương Tuân không kém như Trần Cẩm tưởng, ba mẹ anh có mở một công ty nhỏ tuy so với quy mô công ty Trần Cẩm còn kém xa, nhưng cơm áo từ nhỏ cũng không lo. Hoàn cảnh thảm như vậy là vì sau khi tốt nghiệp thì come out nên bị ba đuổi ra khỏi nhà, nửa năm trước ba anh cũng hối hận năn nỉ anh về nhà, Phương Tuân cũng vì luyến tiếc Trần Cẩm vẫn luôn không dọn đi.

Phương Tuân cũng thường xuyên về nhà mình ở, chẳng qua khi đó tâm tư Trần Cẩm đã ít đặt trên người anh.