Chương 97

Ngày mùa hè ánh nắng tươi sáng chói mắt, chiếc xe thể thao mui trần xé gió mà đi, thổi tung mái tóc đỏ rực của Lăng Diễm, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, kính râm che khuất đôi con ngươi màu hổ phách, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Nam nhân cúi đầu, đôi bàn tay khớp xương rõ ràng nắm chặt đặt trên đầu gối, yên lặng ngồi trên ghế phó lái.

Mấy phút sau, xe dừng trước một nhà hàng sang trọng, Lăng Diễm nhanh chóng xuống xe đi qua phía Mộ Thần Hi, tháo kính râm, thân sĩ mở cửa giúp y.

"Đại thúc, chúng ta đi ăn chút gì trước rồi lại đến khách sạn."

Không có ý kiến gì, nam nhân xuống xe, khập khễnh theo sát Lăng Diễm. Đi tới một phòng riêng trang nhã, Lăng Diễm gọi một đống món nổi danh của quán, toàn bộ đều dựa trên sở thyichs của nam nhân, sau đó lại muốn một bộ trà cụ đắt tiền, tự mình động thủ bắt đầu pha trà.

Từ đầu đến cuối, Mộ Thần Hi vẫn cứ trầm mặc không nói gì, nhưng khi y nhìn thấy Lăng Diễm kỹ thuật pha trà thành thạo, không khỏi kinh ngạc một hồi.

Tựa hồ phát giác ánh mắt nam nhân, vì để không khí đỡ lúng túng, Lăng Diễm kéo khóe miệng.

"Mẹ tôi là chuyên gia trà nghệ hàng đầu đất nước, tôi từ nhỏ liền thích xem bà pha trà, lâu dần cũng học lỏm được chút ít, có điều sau đó bị một câu "nam nhân chỉ nên làm việc nam nhân cần làm" của cha tôi mà từ bỏ ... Trước đây lúc ở Mỹ du học, vì không thích uống cà phê bên đấy lắm nên tôi lại mày mò học pha trà..."

Gãi gãi đầu, hắn ngượng ngùng cười cười,

"Tôi không chuyên nghiệp lắm, anh đừng chê cười, ha ha..."

"Không, không có...Cậu pha rất được."

Cầm lấy chén trà Lăng Diễm đưa đến, nam nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị trà thơm thơm có chút đắng, ấm áp chảy vào trong dạ dày.

"Anh... Những ngày vừa qua sống tốt không? Sao lại gầy thế này..."

Mở miệng thăm dò, hắn nhìn chăm chú nam nhân trầm tĩnh đối diện, giọng nói có chút căng thẳng.

"Nghe nói anh đã khôi phục ký ức?"

"Ừm..." Tay cầm chén bỗng run lên, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, Mộ Thần Hi vẫn như cũ duy trì bình thản bên ngoài.

"Quãng thời gian trước đã làm phiền cậu, cảm ơn..."

"Làm phiền sao?" Cay đắng nở nụ cười, Lăng Diễm mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn xông lên ôm y vào lòng, ánh mắt nhìn nam nhân hiện lên một tia đau đớn

"Đại thúc... Anh nói cho tôi biết..."

Cốc cốc ——

Chính vào lúc này, một tiếng gõ cửa lễ phép đánh gãy lời Lăng Diễm, món ăn đã lên.

Đợi phục vụ bày biện xong xuôi, Lăng Diễm đang định tiếp tục đề tài vừa rồi, lại không nghĩ nam nhân đột nhiên cầm đũa lên

"Cậu chắc cũng đói bụng rồi, nhanh ăn đi..."

Vô lực thở dài một tiếng, Lăng Diễm miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, cũng cầm đũa lên, bắt đầu ăn miếng được miếng không, đôi mắt tựa lưu ly luôn nhìn chăm chú người đàn ông đang im lặng ăn cơm...

Sau khi ăn xong, Lăng Diễm mang theo Mộ Thần Hi đến khách sạn 5 sao mà họ trụ tại thành phố S, hai người vừa tiến vào đại sảnh hoa lệ, liền nhìn thấy Tô Hạo Vũ và Phong Diệu Nhiễm đang chuẩn bị ra ngoài, nhất thời bốn người mặt đối mặt đứng im tại chỗ.

"Ha ha, hóa ra đại thúc đến rồi à."

Giọng nói trầm thấp quỷ dị, Phong Diệu Nhiễm không dấu vết liếc mắt bạn tốt đứng cạnh, lãnh khốc tuấn dung không mang cảm xúc.

"Tô thiếu gia, Phong thiếu gia, hai cậu khỏe."

Trong tay mang theo rương hành lý, nam nhân cúi đầu, cung kính mà kêu một tiếng.

"Diễm, đại thúc gầy quá, cậu lại để y xách túi hành lý to như vậy, quá không thương hương tiếc ngọc."

Tô Hạo Vũ vừa cười vừa nói, đi đến trước người nam nhân xách hành lý giúp y, tay còn lại khoát trên bả vai cương cứng của y, tuấn dật ôn hòa ngũ quan cười đến tao nhã thong dong

"Đại thúc, ngồi xe một ngày một đêm, có mệt hay không? Có muốn hay không đi lên trước nghỉ ngơi?"

"Không, không mệt... Công tác quan trọng..."

Giọng nói có chút run rẩy biểu lộ tâm trạng hoang mang hiện tại của Mộ Thần Hi, y muốn tránh thoát áp lực trên vai, không biết có phải ảo giác không, bàn tay to kia mang theo ý vị khıêυ khí©h đυ.ng chạm y, khiến cho y càng muốn tránh khỏi hơn.

"Tô thiếu gia, cậu..."

"Đại thúc." Đột nhiên đánh gãy lời nam nhân, Tô Hạo Vũ một bộ cậu thiếu niên thân thiện, tự nhiên ôm lấy bờ vai gầy của Mộ Thần Hi, đi về phía thang máy

"Công việc không gấp, quan trọng nhất bây giờ là đưa anh đi nghỉ ngơi, đến khi tinh thần và thể lực khôi phục, mới có thể làm tốt công việc, không phải sao?"

"Ừm..." Nam nhân thỏa hiệp, cước bộ xóc nảy bị Tô Hạo Vũ bán cưỡng chế đưa đến thang máy, ngay lúc cửa khép lại, y lơ đãng ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Lăng Diễm và Phong Diệu Nhiễm, vai theo bản năng rụt lại, nhanh chóng dời tầm mắt tránh khỏi ánh nhìn đầy quỷ dị của họ...

"Đây là phòng của anh, tôi tự mình kêu người đặc biệt sửa soạn lại một chút, thích không?"

Không xa xỉ như trong tưởng tượng của y, phong cách hết sực giản lược thanh lịch, bất luận là sô pha, thảm, gia cụ, hay là bất kì chi tiết nhỏ nào khác, đều được đổi từ những thứ hoa lệ thành đơn giản, tổng thể mà nói, này không giống như là phòng khách sạn, càng giống ngôi nhà ở ấm cúng hơn.

"Cảm ơn Tô thiếu gia, tôi rất thích, thực phiền cậu quá..."

Khách khí nói cảm ơn, nam nhân lấy lại hành lý của mình từ trong tay Tô Hạo Vũ, đứng tại cửa cũng không tính mời mời hắn vào, dáng vẻ vừa xa lánh vừa đề phòng kia, khiến Tô Hạo Vũ không khỏi bật cười

"Cái kia anh nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."

Cửa phòng vừa đóng lại, Mộ Thần Hi cả người hư thoát, dựa trên vách tường từng ngụm từng ngụm thở dốc, vẻ bình tĩnh duy trì nãy giờ toàn bộ rút đi hết, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi mắt ướŧ áŧ kia, hiện ra từng trận cảm xúc phức tạp vừa buồn vừa đau...

Vừa tỉnh ngủ, không có ai hay cuộc gọi nào quấy rối, bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ đã sớm bị màn đêm bao phủ, ở tầng lầu cao cao này có thể ngắm bầu trời đầy sao, đem phòng ngủ yên tĩnh tô điểm tựa ảo cảnh.

Nam nhân mở to đôi mắt mê ly, thất thần nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thật lâu vẫn không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.

Mãi đến tận khi tiếng chuông di động ở đầu giường đánh gãy suy nghĩ đang phiêu đãng của y.

"Alo?"

"Đại thúc, xuống ăn cơm."

Tiếng nói tựa như chính chủ nhân của nó kiêu căng khó thuần, nam nhân có thể tưởng tượng được Y Ân Tuấn đầu dây bên kia, đang bừa bãi ôm mỹ nữ phóng túng tươi cười.

"Được, tôi tới ngay."