Chương 96

Đơn giản thu thập một chút quần áo, Mộ Thần Hi nhìn cái vali đắt tiền trên thảm, đột nhiên nhớ tới đồ đạc của y còn lạc trong tòa biệt thự này, y muốn hỏi rằng đồ của mình đâu rồi, nhưng có lẽ Bạch Tử Khiêm sẽ không trả lời vấn đề tẻ nhạt này nên đành phải thôi.

Nhớ tới lúc ở chung với Lăng Diễm, quần áo của y đều là Lăng Diễm cùng Cố Phàm mua cho, không biết hiện tại...

"Xong chưa? Đi thôi."

Cửa phòng mở ra, Bạch Tử Khiêm một thân đồ trắng đến lóa mắt, nghiễm nhiên là một vị vương tử cao quý thần bí vạn người mê.

"Được rồi."

Hoảng loạn thu lại tâm tư, nam nhân nhanh chóng xách hành lý, khập khễnh đi ra ngoài...

Nhóm Crazyburn vì sự kiện lần trước mà khiến cả giới giải trí náo động, để biểu đạt lời xin lỗi vì bản thân "đùa giỡn" mà dẫn đến một loạt sự cố, năm vị mỹ thiếu niên nghe theo chỉ thị từ lãnh đạo của Tinh Hoàng, quyết định tổ chức một buổi lưu diễn toàn cầu, dự tính thời gian ba tháng, hơn nữa vì báo đáp fans trên khắp thế giới, bọn họ tổ chức một buổi họp báo tiết lộ rằng trong tuần cuối cùng trước khi lưu diễn kết thúc, sẽ tung ra album lớn thứ hai của họ, dung hợp phong cách Đông Tây, tổng cộng có hơn hai mươi ca khúc Rock and Roll. Việc truyền ra sau, toàn quốc đến toàn Châu Á, thậm chí các kênh phương tiện truyền thông đại chúng trên khắp thế giới đều nhiệt liệt hưởng ứng, vì vậy sau khi địa điểm của buổi diễn được quyết định lập tức cháy vé trong chưa đầy 24h.

Những tin tức này là nam nhân nghe được từ người khác. Y không có hồi công ty, mà là theo lệnh Bạch Tử Khiêm trực tiếp ngồi máy bay tư nhân của Bạch gia bay thẳng đến nơi tổ chức sự kiện - thành phố S, là Văn thư ký cố tình chạy đến đưa tài liệu cho hắn.

"Tổng giám đốc bàn giao, ngươi lần này phục chức sau khi phải cố gắng làm, tuyệt đối không nên tái xuất cái gì sai lầm , biết không?"

Văn Ngạn ngạo mạn nhìn chằm chằm nam nhân đã nhiều ngày không gặp, luôn cảm thấy y có gì đó rất khác.

"Vâng, tôi biết rồi."

Cung kính mà cong lưng, nam nhân hướng về phía Văn Ngạn lộ ra nụ cười nhạt.

"Này! Thân thể khỏe rồi sao?"

Bởi thượng cấp an bài, khoảng thời gian Mộ Thần Hi mất tích liền biến thành "dưỡng bệnh", ngược lại y ở Tinh Hoàng chỉ là tiểu trợ lý không đáng chú ý, người khác cũng sẽ không quan tâm y. Cũng không ngờ được, người luôn đối với y bày ra khinh bỉ hờ hững - Văn đại thư ký sẽ hỏi một câu như vậy, cẩn thận nghe còn như mang theo một tia quan tâm.

Ngây người một chút, nam nhân không quên lần nữa nói cảm tạ, tâm tình căng thẳng chậm rãi bình tĩnh lại

"Cảm ơn thư ký Văn, tôi không sao rồi."

"Không có chuyện gì là tốt rồi, nếu như anh có chuyện gì, mọi người trong công ty cũng sợ xui xẻo lây."

Hất cằm, một bộ cao cao tại thượng lạnh lùng dáng vẻ, Văn Ngạn cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình có chút mất mặt, liền không tiếp tục nói nữa xoay người rời đi, nhưng không ngờ bị nam nhân kéo góc áo.

"Anh làm gì?! Bao cát kia, mau buông ra!"

"Cái kia...thư ký Văn, xin lỗi, tôi chỉ là muốn hỏi... lời cậu vừa nói có ý gì?"

"Tôi nói anh người này thực sự là... Được rồi được rồi, buông tôi ra trước đi."

Trừng mắt nhìn nam nhân có vẻ gầy đi không ít, Văn Ngạn tức giận ánh mắt hoà hoãn lại, nhẹ nhàng khụ một tiếng.

"Mấy tháng anh không ở, Crazyburn thay đổi vài người trợ lý, chê tam trách tứ, có một lần phát điên đến mức suýt thì quậy bung nóc công ti. Cuối cùng hết cách rồi, chị Mira liền kiêm chức trợ lý cho họ mới lắng xuống, có điều... Tôi nghĩ chắc do anh làm việc quá tốt, đem bọn họ chiều đến hỏng."

Thân thể cứng đờ, Mộ Thần Hi cúi đầu không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.

"Kỳ thực... Bao cát, anh xác thực là một trợ lý hoàn hảo, chính là có lúc biểu hiện quá mức khô khan nhu nhược, nếu như anh có thể cải thiện được khuyết điểm này, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ là một thϊếp thân trợ lý mà các minh tinh tranh nhau muốn có, cũng không đến nỗi..."

Kỹ càng đánh giá nam nhân, tựa như đang đánh giá một món thương phẩm, Văn Ngạn một tay đỡ cằm, miệng vẫn cứ kén chọn nói

"Mặc quần áo này cũng không tệ lắm, phẩm vị quả nhiên tăng lên rất nhiều, so với trước đây trẻ ra, cũng không chán ghét như vậy."

"Cảm ơn... Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý. Lần thứ hai cảm tạ cậu thư ký Văn."

Nam nhân chân thành nói, trong lòng tràn ngập một luồng ấm áp, âm thầm nghĩ: Kỳ thực thư ký Văn cũng không xấu...

Bĩu môi, Văn Ngạn bị nam nhân chân thành làm cho có chút không được tự nhiên, hắn không nhịn được phất tay một cái, xoay người rời đi .

Nhìn theo bóng lưng Văn Ngạn từ từ biến mất, nam nhân vung lên khóe miệng, nhợt nhạt lúm đồng tiền hiện ra.

Bạch Tử Khiêm vẫn luôn âm thầm theo dõi nam nhân mắt phượng nheo lại, một đạo ánh sáng âm lãnh cấp tốc xẹt qua.

"Thông báo xuống, lập tức cất cánh."

"Thiếu gia, ngài không chờ các vị thiếu gia khác?"

"Mệnh lệnh của tôi khi nào đến lượt anh nghi vấn?"

Lạnh lẽo ngữ khí đầy rẫy một luồng áp lực vô hình, dọa cơ trưởng sợ đến mức không dám lại lắm miệng, cuống quít khởi động máy bay.

Ầm ầm tiếng vang đột nhiên vang trên đỉnh đầu, nam nhân kinh ngạc xoay người nhìn trực thăng đang bay lên, cánh quạt to lớn tạo ra một luồng gió mạnh mẽ khiên tóc y tán loạn, lộ ra chỉnh trương thanh tú ôn nhu hình dáng, còn có vết sẹo xấu xí kia, y phục màu trắng trong cuồng phong phần phật bay, gầy gò thân thể bởi vì không né tránh kịp mà run run.

Không tới hai phút, máy bay trực thăng nhanh chóng bay khỏi, biến mất ở trong bầu trời xanh thẳm.

Haizzz...

Mộ Thần Hi nhẹ nhàng thở dài, lấy ra di động trong túi, gọi đến công ty...

Rất nhanh liền có xe đưa y đến địa chỉ công ty tại thành phố S, nam nhân cảm tạ tài xế, một thân một mình đứng dưới tòa nhà chọc trời, nghênh đón ánh mặt trời mãnh liệt nhìn quanh thành thị xa lạ.

Ngồi một ngày một đêm đường xe, nam nhân hầu như chưa hề chợp mắt, uể oải lại đói khát thân thể không chịu nổi gánh nặng, y tùy tiện tìm một công viên nhỏ, mang theo rương hành lý không tính là nặng lắm, yên lặng mà chờ đợi.

Đột nhiên, một tiếng nhạc chuông chói tai vang lên khiến nam nhân giật bắn.

Là một bài hát đang hot hiện tại, nam nhân cũng không xa lạ gì, thậm chí y vẫn có thể tưởng tượng đến khung cảnh năm người kia tại làng du lịch chăm chú sáng tác.

"Alo?"

"Đại thúc, là tôi."

Bên kia là nam âm y không thể nào quen thuộc hơn, mang theo một luồng nôn nóng ôn nhu, lại tựa như thật bình tĩnh.

Ngón tay trắng nõn đang nắm điện thoại đột nhiên run rẩy, nam nhân tận lực khiến cho thanh âm của bản thân nghe thật bình thường.

"Lăng thiếu gia, chào cậu."

"Anh hiện tại ở nơi nào? Tôi đi đón anh."

Liếc nhìn xung quanh địa hình, nam nhân rất nhanh tìm tới ven đường tọa độ, cấp tốc báo ra địa chỉ của chính mình.

Không tới mười phút, trên đường phố rộn ràng xuất hiện một chiếc xe thể thao màu lửa đỏ gió cuốn mây bay mà lao đến.

"Đại thúc, lên xe."

Một đầu tóc đỏ rực rỡ, Lăng Diễm tháo kính râm, đập vào mắt vẫn là khuôn mặt anh tuấn mang theo bễ nghễ không chút kiêng dè kia...

Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 96