Chương 7

Hôm nay hình như là ngày xui xẻo nhất của nam nhân, đầu tiên là bị Kiều Khả Hân tạt nước nóng đến nỗi lâm đầu cấu mặt, bị phỏng còn bị nhục mạ, sau đó đυ.ng tới vài người cao quý thì bị đá một cước thê thảm, đến khi cố gắng hoàn thành công tác mà quay lại thì vừa lúc đυ.ng phải chính chủ hiện tại của mình – Kiều đại minh tinh một thân ánh sáng bắn ra bốn phía chuẩn bị ra ngoài. Nam nhân do dự tiến lên nói lại lời của Văn thư ký, không nghĩ rằng lại tiếp tục bị Kiều đại tiểu thư sắc mặt biến xanh chửi ầm lên, nói một hồi rằng muốn đuổi việc nam nhân vô dụng.

Kiều Khả Hân mặc một bộ lễ phục dạ hội màu hồng được may thủ công, ngũ quan xinh đẹp vặn vẹo thành một loại biểu tình chanh chua, lớp phấn tinh xảo rất tài tình che dấu vết cào hồng nhạt, đôi lông mày được tỉa cẩn thận nhếch lên kiêu căng, đôi môi đẹp mê người không lời nào miêu tả cho hết liên tục phun ra những lời chửi rủa phẫn hận thô bỉ, ngón tay thon dài trắng nõn ngạo mạn chỉ vào nam nhân, dường như muốn ấn đỉnh đầu đối phương xuống. Nam nhân rụt bả vai yên lặng không động đậy, đầu cúi thấp gần như chạm vào ngực, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, thần thái khiêm tốn không lạnh không nóng, không có một ý định phản bác nào, thậm chí tự tôn đối với hắn còn không quan trọng bằng việc giữ công việc này.

Giờ phút này, tâm tình nam nhân vừa sợ vừa hoảng, sợ không phải vì Kiều Khả Hân đang cả vυ" lấp miệng em trước mặt, mà là bởi vì mình sắp bị đuổi việc. Lại nói nam nhân ở Tinh Hoàng cũng được xem là "lão công nhân", thời gian làm việc của hắn ở đây so với bất kì ai cũng nhiều hơn, trước khi trải qua đủ loại gian nan khốn khổ, nam nhân đều chịu đựng được. Nhưng hôm nay đối mặt Kiều Khả Hân nói gì cũng tỏ thái độ chèn ép hắn, lòng nam nhân có chút lạnh lẽo. Những minh tinh khác không nói chen vào, coi như đây là một trò khôi hài cho bọn họ giải trí khi nhàn hạ, ai nấy đều mặt mày hớn hở mà thưởng thức trò hề cuồng loạn của Kiều đại minh tinh, cùng với nam nhân vô tội, bộ dạng yếu đuối mặc người xâm lược. Tập mãi đã thành thói quen, đây là cảm tưởng của những người đồng nghiệp khác đối với nam nhân, chỉ nhàm chán nhìn lướt qua, sau đó lại vội vàng tiếp tục công việc của mình, không hề có cảm giác quan tâm cùng thương hại.

Hôm nay tâm tình Kiều Khả Hân cực kỳ kém, tối hôm qua vừa bị một người phụ nữ điên cào mặt, hôm nay lại bị đồng nghiệp châm chọc ở giữa chốn đông người, tiếp đến lại là tên trợ lý quái dị này không hiểu chuyện làm phiền cô. Cô vốn đã nghẹn khuất một bụng nóng nảy, tất cả phát tiết trên thân nam nhân. Lời Văn thư ký nói đương nhiên cô đã nghe rõ, nhưng chỉ là không có chỗ phát tiết nội tâm bất mãn, vừa lúc cá tính nam nhân rất cam chịu liền mượn cơ hội tùy ý lăng nhục. Để đem mặt mũi của mình vớt vát lại, Kiều Khả Hân mắng rất ngoan độc, cũng rất ti bỉ. Nam nhân trước sau như một chỉ thừa nhận nhục mạ bất kham, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, hơi có một chút đau đớn. Cô đang mắng vô cùng sung sướиɠ, vênh váo tự đắc, mất không ít hỏa khí, nhưng đúng lúc này, một tiếng nói trầm thấp uy nghiêm bỗng vang lên, không chỉ làm cho những người đang ngồi biến sắc, mà còn làm cho Kiều Khả Hân kiêu căng mãnh liệt không ai bì nổi lập tức nghẹn lại.

"Đang cãi nhau à? Cái bộ dạng này là sao đây? Đường đường là người của Tinh Hoàng lại chỉ bằng một người đàn bà chanh chua bên đường thế này sao?"

Nam nhân bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu vừa nghe, thì ra là "cứu binh" đến, không khỏi âm thầm thở phào một hơi, thừa dịp tầm mắt mọi người đều không ở trên người mình liền tập tễnh lùi về phía sau, nhưng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay dinh dính còn làm cho hắn hơi sợ hãi trong lòng. Nam nhân sợ hãi cúi người, không dám phá vỡ không khí ngưng đọng xung quanh.

"Hiên? Anh, sao anh lại tới đây?" Kiều Khả Hân cứng còng thân thể, vừa sợ vừa hoảng, trên trán mồ hôi lạnh rịn ra. Người tới mặc một bộ tây trang màu xám được là phẳng phiu, quần áo được may thủ công bằng vải dệt làm tôn lên dáng người cao lớn, thon dài, cân xứng. Khí chất hắn ấm áp tao nhã, bước chân trầm ổn đi vào giữa đại ảnh, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn đầy mị lực đều lọt vào tầm mắt của mọi người, đôi mắt cao quý bức người, khí vũ hiên ngang, sáng ngời lại thâm thúy khó lường, sắc mặt lạnh thấu xương tỏ rõ vẻ không vui.

Nam tử trẻ tuổi không để ý đến Kiều Khả Hân vẻ mặt khẩn trương, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ngồi vào một cái sô pha đã được một minh tinh đứng lên nhường trước đó, hai chân giao cùng một chỗ, hai tay khoanh lại đặt lên đầu gối, chỉ một thoáng, người ta cũng có thể cảm nhận được khí thế vương giả khiến người không dám nhìn thẳng.

"Nói đi, xảy ra chuyện gì?" Tiếng nói đầy từ tính mê hoặc nhân tâm chậm rãi vang lên, mang theo một tia sắc bén, ngũ quan anh tuấn tao nhã, nhìn như rất ôn hòa, chỉ có cặp đồng tử thâm thúy kia tản ra vô tình lạnh lẽo.

"Hiên..." Tưởng rằng hắn tới để dỗ mình hết giận, Kiều Khả Hân lập tức mừng rỡ như điên, ngoài mặt làm bộ dạng giống như rất ủy khuất, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác, giống như mềm nhuyễn không xương mà đi đến bên cạnh nam tử trẻ tuổi, nhỏ một vài giọt nước mắt bắt đầu tố khổ.

"Anh xem bọn họ sắp xếp nhân viên cho em thế nào này, làm việc thì chậm chạp, nói chuyện không rõ ràng, đi đứng không nhanh nhẹn...Còn có tên Văn Ngạn kia còn dám uy hϊếp em, nói rằng nếu em không tham gia thì đóng băng em...Hiên, anh cần phải xả giận giúp em đó, em chỉ muốn nhanh chóng cùng anh đi ăn cơm thôi mà..."

Lời nói rõ ràng, liên tiếp kể tội, bao nhiêu nước mắt, đôi mắt đẫm lệ lại mang theo ánh sáng trong suốt đủ để làm mềm lòng trái tim nam nhân, bộ dạng Kiều Khả Hân lê hoa đái vũ thật là vừa mềm mại lại yếu đuối.

"Lập tức cút khỏi Tinh Hoàng!" Một câu mệnh lệnh âm trầm thốt ra, nam tử trẻ tuổi nhíu đôi tuấn mi, gương mặt chán ghét lạnh như băng. (Hả hê quá đii >"<)