Chương 50

- Xung đột -

"Vũ, sao cậu lại ở trong phòng đại thúc?!"

Lăng Diễm bật thẳng người dậy, sắc mặt vô cùng khó coi, trừng mắt nhìn Tô Hạo Vũ đang im lặng lần thứ hai lập lại câu hỏi, nếu cẩn thận quan sát có thể thấy cặp mắt xinh đẹp màu hổ phách của hắn đang dần trở nên u ám.

"A! Như cậu thấy đó, chẳng lẽ còn muốn tôi làm mẫu cho cậu xem sao?"

Trầm giọng phun ra một câu mang theo ý khıêυ khí©h, Tô Hạo Vũ khoanh tay, ánh mắt thâm trầm mà nhìn chằm chằm phản ứng của Lăng Diễm,hắc sắc đồng tử ẩn ẩn xẹt qua một tia lạnh lẽo.

"Tên khốn kiếp! Cậu lại làm gì đại thúc?!"

Lăng Diễm đột nhiên thay đổi sắc mặt, hai mắt muốn nứt ra, tiến lên nắm lấy cổ áo Tô Hạo Vũ, đẩy hắn vào trong rồi dùng chân đóng cửa, chuẩn bị vào trong giải quyết vấn đề.

Nhưng không ngờ đúng lúc này, một cánh tay mạnh mẽ chặn lại cửa, đương lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng, cực nhanh nhẹn lắc mình tiến vào, thuận tay khoá cửa.

"Cút ngay!"

Tô Hạo Vũ mặt mày âm trầm, một phen bỏ qua cử chỉ thô lỗ vừa rồi của Lăng Diễm, đảo mắt nhìn về phía Phong Diệu Nhiễm đang ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng mà gợi lên khóe miệng "Như thế nào? Ngươi không tham gia tiệc sinh nhật của Tiểu Nhã sao?"

"Nhân vật chính là ngươi không ở đó, chúng ta chỉ là kẻ phối hợp diễn cũng không cần thiết phải ở lại."

Phong Diệu Nhiễm thản nhiên mà giương mắt liếc hắn một chút, sau đó lại nhìn sang Lăng Diễm người đang đầy mùi thuốc súng, nhịn không được cười xuy một tiếng "Hai cậu đây là đang làm gì? Muốn đánh nhau sao?"

"Cũng không đến mức đánh nhau, tính tình bướng bỉnh của Diễm cậu cũng không phải không biết."

Tô Hạo Vũ ôn hòa mà cười, sau đó chỉnh lại áo ngủ nhăn nhúm, đi đến đối diện Phong Diệu Nhiễm ngồi xuống, bắt chéo chân, tư thái thong dong tôn quý.

"Diễm, ngồi xuống trước đi có chuyện gì chúng ta chậm rãi nói."

Phong Diệu Nhiễm lên tiếng hoà giải, một bên nói một bên nghiêng người lấy hộp xì gà, một điếu đưa cho Tô Hạo Vũ phía đối diện, sau đó thực khốc mà châm lửa cho mình, thần tình tối tăm.

Tô Hạo Vũ ngón tay kẹp điếu xì gà, gương mặt tuấn dật ở giữa màn sương khói dày đặc lộ ra biểu khiến người khác không thể nắm bắt, cặp mắt đen lẳng lặng nhìn thẳng Phong Diệu Nhiễm, thanh âm có chút khàn khàn "Nhiễm, cậu tìm tôi có việc sao?"

"Không, tôi là tới tìm đại thúc ."

Ngón tay thon dài tùy ý đùa nghịch cái bật lửa, Phong Diệu Nhiễm nâng mắt đối kháng lại anh nhìn của Tô Hạo Vũ, không chút giấu diếm mục đích đến đây.

"Ha hả, không nghĩ tới lực hấp dẫn của đại thúc lại lớn như vậy, cư nhiên khiến cậu cũng..."

Tô Hạo Vũ kéo một hơi thuốc, tựa hồ có chút ngoài dự tính.

"Tô Hạo Vũ, cậu nói chuyện cẩn thận một chút! Tôi không cần biết các cậu đang nghĩ gì, nhưng cả hai người nên biết rằng, đại thúc là của tôi! Không quản hai cậu đang có tâm tính gì, tôi không cho phép các cậu động vào nữa sợi lông của đại thúc!"

Lăng Diễm bất thình lình nhảy dựng lên, khuôn mặt tinh xảo như búp bê hiện ra vẻ dữ tợn bá đạo, trừng mắt nhìn bọn họ lớn tiếng cảnh cáo.

"Cậu đã biết chúng tôi muốn gì, hà cớ phải làm căng thế?"

Tô Hạo Vũ dập tắt đầu mẩu thuốc lá, lười biếng mà duỗi tứ chi nằm ngửa trên sofa, hoàn toàn không thèm để tâm đến lời của Lăng Diễm, trái lại rất ăn ý mà cùng Phong Diệu Nhiễm im lặng trao đổi ánh mắt.

"Tới địa ngục đi! Chúng ta không phải đã có qui định sao, không được can thiệp vào việc tư của người khác, cậu cớ gì lại cứ thích đối chọi với tôi?!"

Lăng Diễm bất mãn mà nhíu mày, gương mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình âm trầm, không chút nào nhượng bộ.

"Diễm, nếu cậu chỉ vì một người nam nhân mà hủy hoại giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi thật sự cũng không còn gì để nói."

Tô Hạo Vũ cười, đem ván cờ đẩy vào ngõ cụt "Chỉ là ở trên giường vui đùa một chút mà thôi, cậu hà tất phải xúc động đến thế, cùng lắm thì sau này vào thời điểm cậu chơi đùa tôi không xen vào là được."

"Cậu...."

Lăng Diễm bị nói đến á khẩu, đây là một loại phương thức phóng túng đã hình thành giữa bọn hắn từ rất lâu, nếu là bình thường hắn sẽ không tức giận mà còn rất vui vẻ đồng ý, nhưng là...

Nhưng là người này đại thúc a! Hắn không muốn thương tổn đại thúc, cũng không đành lòng để đại thúc trở thành món đồ chơi của bọn họ...

Lăng Diễm hiện tại nội tầm rối bời, phiền toái không thôi, hắn không biết làm như vậy là đúng hay sai, nhưng xem tình hình hiện nay, trừ bỏ chấp nhận, hắn không còn lựa chọn nào khác.

"Diễm, cậu gọi bảo Cố Phàm đến đây, đại thúc y phát sốt."

Tô Hạo Vũ thấy Lăng Diễm đã ngầm thừa nhận, hàn ý trong mắt dần tan đi, đứng lên đưa điện thoại cho hắn thấp giọng nói.

"Phát sốt? Tại sao có thể như vậy?"

Lăng Diễm vừa nghe, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh mét, ý thức được lý do nam nhân phát sốt, lửa giận trong l*иg ngực không thể khống chế nổi nữa mà bộc phát, không chút nghĩ ngợi tặng cho Tô Hạo Vụ một quyền ngay mặt, chửi ầm lên "Tô Hạo Vũ! Con mẹ nó mày quả thực không phải là người! Đừng tưởng rằng chuyện mày cường bạo đại thúc tao không biết, lão tử đây nói cho chú mày biết, sau này nếu mày còn dám động đến đại thúc thì đừng trách tao trở mặt!"

"Ngô..."

Tô Hạo Vũ không ngờ rằng Lăng Diễm tên tiểu tử này sẽ vung quyền, không kịp phòng bị bị đánh trúng, đầu quẹo sáng một bên, khóe miệng tràn ra tia máu.

"Diễm! Đừng xúc động như vậy!"

Phong Diệu Nhiễm nhanh tay lẹ mắt, thật nhanh quay qua giúp đỡ Tô Hạo Vũ, đẩy ra Lăng Diễm vẫn đang mắng chửi, lạnh mặt quát lớn.

"Tôi xúc động?! Con mẹ nó, cậu tại sao không thử hỏi nó xem! Ngày hôm đó nếu không phải Hạo Hiên ca nhanh chóng tìm được thủ phạm, tôi suýt nữa liền đánh đại thúc đến tàn phế, hơn nữa lúc đó đại thúc còn vừa mới bị tên mặt người dạ thú này cường bạo qua, nếu không phải là tôi cử chuyên gia đến chữa trị cho y, tôi căn bản không tin tên khốn này có thể làm ra những chuyện mất mặt như thế!"

Lăng Diễm giờ phút này triệt để bị chọc giận, đem chuyện ngày đó toàn bộ đều kể ra, không chỉ là vì thay nam nhân tức giận bất bình, hơn nữa còn là để giải toả tâm sự hắn cất chứa bao lâu nay.

"Tôi lần thứ hai cảnh cáo các cậu, không được đυ.ng đến đại thúc nữa! Nếu không đừng hỏi sao tôi không nể tình anh em !"

Oán hận mà trừng Tô Hạo Vũ đang ôm mặt, lại lạnh lùng mà liếc Phong Diệu Nhiễm, Lăng Diễm bỏ ra hắn, xoay người bước đi hướng về phía phòng ngủ.

Phong Diệu Nhiễm nhìn theo bóng dáng Lăng Diễm biến mất, lãnh khốc tuấn dung vẫn đạm mạc như vậy, nhưng là đôi mắt đen thâm trầm xẹt qua một đạo quang mang.

Ngay sau đó hắn xoay người, nhìn về phía Tô Hạo Vũ với bộ dạng chật vật hiếm thấy, quan tâm hỏi một câu "Vũ, cậu không sao chứ?"

"Không sao..."

Tô Hạo Vũ khạc ra một ngụm máu, cuối thấp đầu hòng che dấu cảm xúc đang dần thay đổi trong đôi mắt...