Chương 49

- Bắt gặp -

Nam nhân biết cho dù hắn có chống cự thế nào cũng không thoát nổi kiềm chế của Tô Hạo Vũ, vì vậy hắn liền lựa chọn trầm mặt, chỉ có thể tại thời điểm khuất nhục nhất hung hăng mà cắn chặt môi, muốn dùng cảm giác đau đớn này để an ủi bản thân, bi ai không tiếng động mà chảy nước mắt...

Sự tình kịch liệt kia cuối cùng vào lúc hoàng hôn buông xuống cũng chấm dứt, nam nhân sớm đã mệt đến mất đi tri giác nằm úp sấp trên nệm giường rộng lớn, mái tóc mềm mại không biết là do mồ hôi hay nước mắt thấm ướt, dịu ngoan dán vào trên vết sẹo bên má trái, hai má từ trắng nõn biến thành màu hồng nhạt, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dày cong cong như chiếc quạt nhỏ khẽ run rẩy, đôi môi sưng đỏ nặng nhọc thở từng ngụm...

Tô Hạo Vũ ánh mắt tối sầm lại, nhưng nghĩ đến nam nhân thật sự đã quá mệt mỏi, hắn không kìm được mà cong khoé môi, đôi mắt ôn nhu như dòng nước, thật sâu nhìn nam nhân, giọng nói trầm thấp khàn khàn phun ra lời nói mà hắn nghĩ nó có thể an ủi nam nhân...

"Đại thúc, anh thật sự rất tuyệt! Nghĩ kĩ thì quả thật tôi cũng có chút thích anh..."

Nam nhân đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng hắn vẫn nghe được lời của Tô Hạo Vũ, khoé môi chậm rãi kéo thành độ cung tự giễu... Sau đó, hắn đem mặt vùi sâu vào giữa nệm chăn trắng noãn, một giọt nước mắt nóng bỏng từ từ trượt xuống....

Nam nhân kỳ thật cũng rất may mắn, Phong Diệu Nhiễm trừ lần đầu tiên để lại dấu vết trên người hắn, những lần khác đều là hung hăng bắt lấy hắn trực tiếp làm, không có nhàn rỗi tái lộng ra vết tích trên người hắn, cho nên hôm nay Tô Hạo Vũ không phát hiện ra điều khác thường nào trên thân thể hắn...

Hắn không dám tưởng tượng, nếu để cho người khác biết mình cư nhiên lại cùng hai thành viên trong crazyburn có tầng quan hệ xấu xí thế này, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.

Mộ Thần Hi suy nghĩ rất đơn giản, giống như Tô Hạo Vũ người này, một khi nếm được ngon ngọt liền sẽ không tái dây dưa, Phong Diệu Nhiễm cũng sẽ thật nhanh đối hắn mất đi hứng thú, nhưng là hắn trăm triệu lần không ngờ tới, hôm nay cư nhiên...

Nam nhân xấu hổ và giận dữ muốn chết, ở trong lòng tự căm giận thoá mạ chính mình, rồi lại không biết mình nên làm thế nào mới tốt, trong đầu một mảnh hỗn độn, thái dương co rút đau đớn...

Vòng eo đột nhiên căng thẳng, thì ra là Tô Hạo Vũ đem hắn ôm vào trong ngực, cánh tay thon dài mềm nhẹ mà đem đầu của hắn để lên gối, toàn bộ động tác đều thật cẩn thận, làm nam nhân trong nháy mắt có loại ảo giác được che chở....

Có lẽ là tình sự kịch liệt vừa rồi làm nam nhân kiệt sức, cũng có lẽ là Tô Hạo Vũ hôm nay ôn nhu lạ thường, cũng có lẽ là...

Mộ Thần Hi không còn đủ tinh thần để nghĩ tiếp, trong mơ màng dần dần mà tiến vào mộng đẹp, trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, hắn tổng cảm thấy chính mình tựa hồ là đã quên cái gì...

Nam nhân đích xác đã quên, Lăng Diễm xế chiều hôm nay sẽ đến đây đón hắn đi ra ngoài.....

Nam nhân càng quên là, Phong Diệu Nhiễm mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều liền sẽ đúng giờ xuất hiện trong phòng hắn....

Bởi vì hôm nay nam nhân thật sự là quá mệt mỏi, cả thân thể lẫn tâm hồn đều bị thương, hơn nữa tình sự hôm nay tiến hành quá mức tốt đẹp, Tô Hạo Vũ liền trực tiếp ôm thân mình hương nhuyễn của nam nhân tiến vào mộng đẹp, căn bản là đã quên giúp người trong l*иg ngực xử lý thân thể. Vì vậy, nam nhân phát sốt...

Trong mơ màng, Tô Hạo Vũ cảm giác người trên khuỷu tay nóng hầm hập như cái lò lửa, đương lúc hắn nhập nhèm mở mắt, không ngờ tiến chuông cửa lại vang lên, không giống như khác bình thường đến chơi lễ phép ấn một chút, mà là hấp tấp điên cuồng ấn.

Tô Hạo Vũ giận tái mặt, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, quay đầu nhìn nhìn nam nhân mặt đỏ như con tôm luộc trong l*иg ngực, sắc mặt liền âm trầm, thầm tự trách bản thân sai lầm.

Nhưng việc cấp bách hiện giờ, là đi ra xem rốt cuộc là tên hỗn đản nào ấn chuông cửa um xùm ngoài kia, Tô Hạo Vũ hắn đã chuẩn bị tốt tư thế đánh người.

Phủ thêm áo ngủ, thực mau đi tới cửa, Tô Hạo Vũ sắc mặt âm lãnh, trực tiếp mở ra cửa lớn.

"Đại thúc, thực ngại quá, tôi vốn là sẽ đến đón anh sớm hơn, nhưng là giữa đường lại gặp trục trặc, mẹ tôi gọi điện bắt tôi phải đến xem mắt, chậm trễ đến bây giờ mới xong. Để cho anh chờ lâu như vậy... Đại thúc, hiện tại chúng ta liền đi... Vũ?! Sao lại là cậu?!"

Lăng Diễm vừa thấy cửa mở ra, một tay đỡ khung cửa cũng không thèm nhìn xem đối phương là ai, hơi hơi khom lưng xuống, một bên thở hổn hển, một bên phun ra một loạt lời giải thích. Sau đó, phát hiện thân ảnh trong tầm mắt không giống như là nam nhân, liền ngẩng đầu nhìn lại, khϊếp sợ mà ngây ngẩn cả người...

_______

Heo_chan: còn tầm hơn 10 chương nữa là thành ngược công :v team sủng thụ mô 🤓