Chương 45

- Bản tính ác ma -

Nam nhân tức giận đến toàn thân đều phát run, con ngươi ướŧ áŧ của y hàm chứa một tia uất giận, tâm truyền đến từng trận đau đớn.

Hắn có thể chịu đựng bị Tô Hạo Vũ vô duyên vô cớ cường bạo cùng sỉ nhục, bởi vì hắn là kẻ yếu và phần công việc này hắn thật sự không bỏ được, bất đắc dĩ phải cắn răng chịu đựng.

Hắn cũng có thể chịu đựng Lăng Diễm hung ác đánh mắng, đây là thói quen hắn đã dưỡng thành nhiều năm nay, tựa hồ trừ bỏ ưu điểm đó hắn không nghĩ ra bản thân có tư cách gì có thể tiếp tục ở lại Tinh Hoàng...

Hắn cũng có thể chịu đựng, ngày đó Phong Diệu Nhiễm buông lời uy hϊếp hắn, bởi vì bọn họ là hai người ở hai thế giới khác biệt, một người là đại thiếu gia cao cao tại thượng, một người là kẻ làm công bần cùng sống dưới đáy xã hội, hắn có tư cách cùng năng lực gì để vì bản thân lên tiếng....

Nhưng mà lần này hắn lại không thể chịu đựng được... người như vậy..... thiếu niên mà hắn đã từng rất có hảo cảm, thiếu niên tuấn mỹ đã từng đứng trên đài cao làm một ca sĩ toả ra quang mang chói mắt, bây giờ lại đối hắn nói ra lời nhục mạ cùng miệt thị...

Hắn chỉ là một người bị hại yếu đuối, thân thể lẫn tâm hồn đều bị thương nặng nề sau lại còn phải chịu thoá mạ, tự tôn còn sót lại trong khoảnh khắc dần tan rã...

Cho nên, giờ khắc này nam nhân vừa tức giận lại vừa đau lòng, hắn phẫn hận mà nâng cằm, thẳng tắp mà trừng Phong Diệu Nhiễm vì mình biện hộ

"Tôi không phải loại người như Phong thiếu cậu đã nói! Hy vọng cậu không cần như vậy mà vũ nhục tôi!"

Phong Diệu Nhiễm hoàn toàn không nghĩ tới nam nhân cư nhiên dám nói chuyện với hắn kiểu đó, không khỏi nhíu lại mày, sau lại xuy cười rộ lên

"Thượng qua chính là thượng qua, chẳng lẽ anh làm kỹ nữ còn muốn người khác lập đền thờ trinh tiết cho anh? A.....Tôi đối với anh thật đúng là càng ngày càng cảm thấy hứng thú, đến tột cùng trên người của anh có điểm nào hấp dẫn Vũ cùng Diễm?"

Dừng một chút, hắn hơi hơi nhướng người về phía trước, dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, song mâu màu nâu đậm xẹt qua một tia du͙© vọиɠ chiếm hữu, không chút nào che dấu mà nhìn chằm chằm nam nhân, mở ra hai chân, bể nghễ cao ngạo mà đối nam nhân hạ lệnh "Lại đây, vì tôi phục vụ, để tôi cũng lĩnh hội được một chút bản lĩnh thật sự của anh a...."

Nam nhân kinh ngạc, tái xanh mặt, bất khả tư nghị trừng lớn đôi mắt, giống như không thể tin được Phong Diệu Nhiễm có thể nói ra lời lẽ so với lúc nãy càng khó nghe.

"Nhanh lên, đừng lề mề!"

Phong Diệu Nhiễm thấy nam nhân không hề có động tĩnh gì, chỉ đứng đó mở mắt trừng hắn, liền không kiên nhẫn mà mở miệng thúc giục.

"Mời cậu đi ra ngoài cho! Tôi không phải loại người như vậy!"

Nam nhân gắt gao mà nắm chặt song quyền, hốc mắt đỏ hồng tràn đầy nước mắt, run rẩy đề cao âm lượng hạ lệnh đuổi khách.

"Ha hả... tôi quên mất anh còn là người rất có cốt khí a. Bất quá không quan hệ, tôi cho anh xem một thứ bảo đảm anh sau đó nhất định sẽ ngoan ngoãn vì tôi hầu hạ."

Phong Diệu Nhiễm vẫn là tư thái cao ngạo kia, hắn từ trong lòng ngực móc ra mấy tấm ảnh, 'ba' một tiếng ném đến dưới chân nam nhân, bên môi xẹt qua một tia mỉm cuời tàn nhẫn "Nếu anh không muốn người trong ảnh xảy ra bất cứ chuyện gì... Tôi khuyên anh hãy ngoan ngoãn nghe lời của tôi, hiện tại liền cởi sạch quần áo."

Nam nhân thoáng im lặng, tiếp theo khom lưng quỳ một gối xuống mà nhặt lên ảnh chụp, ngay sau đó, hắn cả người chấn động, sắc mặt chợt biến thành trắng bệch, không chút suy nghĩ lập tức đứng lên vọt tới trước mặt Phong Diệu Nhiễm, một cái bắt được áo của hắn, phẫn nộ mà gầm nhẹ "Cậu đã làm gì nàng? Cậu nói mau! Cậu nói mau a!"

Khuôn mặt vốn lạnh lùng nháy mắt ầm trầm, Phong Diệu Nhiễm đưa tay muốn một quyền đánh xuống nam nhân đang nắm áo hắn, nhưng không ngờ, một cỗ mùi thơm thoáng truyền vào mũi, làm hắn trong một khắc trầm mê trong đó, liền không chút do dự vâng theo du͙© vọиɠ của bản thân, phút chốc liền nắm lấy eo của nam nhân, đem hắn đặt ở trên ghế salon lấy ra mắt kính của hắn, từ trên cao nhìn xuống mà xem kỹ khuôn mặt của nam nhân.

"A..... buông! Ngươi tên hỗn đản này! Tiểu nhân! Buông! Buông..."

Nam nhân kinh hô một tiếng, vội vàng quẫy đạp tứ chi muốn thoát khỏi, lộ ra hai má trơn mềm xinh đẹp nhưng lại trắng bệch bất kham, con ngươi mặc sắc ẩn ẩn một tầng nước.

"Chậc chậc... Lớn lên cũng không thể gọi là tuyệt sắc, nhưng là ánh mắt này đặc biệt mê người, làm cho người khác có một xúc động muốn chà đạp. Còn có đôi môi này, sờ vào thật mềm, không biết khi hôn tư vị sẽ như thế nào? Cả mái tóc này......"

Phong Diệu Nhiễm theo dõi từng biểu tình của nam nhân, ánh mắt thâm trầm dần dần xuất hiện một ngọn hoả nhiệt, đầu ngón tay thon dài của hắn tại bên má trái của nam nhân nhẹ nhàng mà vuốt ve, miệng phun ra một câu được xem là khen ngợi. Tiếp đến, hắn liền đem mái tóc đen che trước mặt vén lên, muốn đem cả khuôn mặt này khắc sâu vào đáy mắt.

Nam nhân đột nhiên ngừng mắng chửi, nhắm lại hai mắt, không tái giãy dụa cùng cử động, để im cho Phong Diệu Nhiễm nhìn vết sẹo kia, chuẩn bị tinh thần nghe hắn chán ghét sỉ nhục....

Lặng im......

Qua một lúc lâu sau vẫn không hề có thêm âm thanh nào, cũng không có ai cử động. Nam nhân thân mình run rẩy, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là cặp song mâu nâu đậm đầy phức tạp của Phong Diệu Nhiễm, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vết sẹo trên mặt hắn, mím môi không nói, khuôn mặt lãnh khốc tà mị không một tia biến hoá.

"Thả tôi ra, buông..."

Nam nhân thanh âm hơi khàn khàn, hắn cho là mặt mình nhất định là đã dọa đến Phong Diệu Nhiễm, liền tái giãy dụa tránh thoát khỏi gọng kìm của hắn.

Không ngờ......

"Đại thúc, thật đáng tiếc a~ Khuôn mặt hoàn mỹ như vậy lại bị phá hủy bởi vết sẹo này. Bất quá..."

Phong Diệu Nhiễm cúi xuống hôn lên vết sẹo, khuôn mặt tuấn tú cường thế mà tới gần, mỏng môi nhẹ nhàng giương lên, mang theo ba phần tùy hứng, bảy phần tà mị, đem toàn bộ thân thể gầy nhỏ của nam nhân giam cầm vào trong vòng tay của bản thân, như có như không mà liếc nhìn tấm ảnh đang bị nam nhân nắm chặt, giọng điệu trầm thấp đến mức tựa như ma quỷ "Đại thúc, anh thật sự đã gợi lên tính trí của tôi a~ Làm tôi muốn ngay lập tức xé nát y phục của anh, nhìn xem cảnh tượng bên trong có thật sự xinh đẹp như tôi đã tưởng tượng."

"Cậu, cậu tránh ra! Không nên đυ.ng tôi! Cút cho tôi! Cút ngay!"

Nam nhân xấu hổ và giận dữ vô cùng, tay chân đánh lên người Phong Diệu Nhiễm, ý đồ trốn thoát hành động của hắn, nhưng mà khí lực của nam nhân thật sự nhỏ bé không đáng kể.

Phong Diệu Nhiễm tùy ý nam nhân đấm đá mắng chửi, hứng trí có thừa mà thưởng thức bộ dạng nam nhân vặn vẹo dưới thân mình, hoả nhiệt trong mắt càng lúc càng nóng bỏng, thật rõ ràng mà phản chiếu khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp của nam nhân.

"Mớ tóc này độ dài thật vừa vặn a, đủ để che khuất thứ chướng mắt kia."

Phong Diệu Nhiễm nâng tay, đem mái tóc một lần nữa che lại vị trí vết sẹo.

Lập tức, hắn nhân lúc nam nhân không chú ý mà triển khai công kích, thực hiện như những gì mà hắn vừa nói......

Vừa nhanh vừa hung mãnh mà xé nát quần áo nam nhân.........

__________

Heo_chan: ở đây có nàng nào tựu trường chưa :3 🎓

Bonus 🌟 ai biết truyện nì hôm 😚

(Like Love) dễ thương ghê 💓Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 45