Chương 44

- Người ngoài ý muốn -

Giữa trưa cái lẩu ăn được khá vui vẻ, đặc biệt là Lê Tiểu Nhã vừa tiến trụ khu du lịch, nàng tựa hồ giống như phi thường thích tay nghề của nam nhân, vẫn luôn đối hắn khen không dứt miệng.

Trên bàn cơm xa hoa, ngồi năm vị thiếu niên tuấn mỹ phi phàm cùng hai vị tiểu thư xinh đẹp, từng đợt hoan thanh tiếu ngữ nối liền không dứt, đó là âm thanh cùng không khí của tuổi thanh xuân.

Nam nhân đứng ở ngoài cửa nhà ăn, thản nhiên mà cười cười.

Y quay đầu, nhìn bên trong có mấy người phục vụ sinh chuyên nghiệp mà phục vụ cho họ, theo bản năng mà nhu nhu bả vai có chút mệt mỏi, nghĩ đến tiếp qua nửa giờ còn có một ít chuyện cần phải xử lý, liền nâng chân khập khiễng mà ly khai, chuẩn bị thừa cơ hội này nghỉ ngơi một chút.

Nam nhân trở lại gian phòng của mình, đi vào quầy bar từ trong tủ lạnh lấy ra một ổ bánh bao cùng một chai đồ uống, ngồi ở trên ghế salon nhanh chóng ăn uống, sau đó y ngẩng đầu nhìn thời gian, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài làm việc, nhưng không ngờ đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, doạ cho y tim đập mạnh.

"Xin hỏi ngươi tìm ai?"

Từ sau đêm đó, nam nhân đối với tiếng chuông cửa có một loại sợ hãi khó hiểu, không chút suy nghĩ y vội vàng hướng về phía cửa giương giọng hỏi một câu.

Không ai trả lời, chỉ là tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Nam nhân chịu không nổi áp lực mà run run, trong đầu hồi tưởng lại khuôn mặt tươi cười tà ác của Tô Hạo Vũ.....

Trông một đoạn thời gian dài, nam nhân đứng ở tại chỗ run run không ngừng, không có đi mở cửa, đôi mắt đen huyền dưới cặp mắt kính trừng thật to, hai tay gắt gao mà nắm chặt, thần kinh đang ở trong trạng thái căng thẳng tột cùng.

Tiếng chuông cửa chói tai một lần lại một lần vang lên, tựa như không đạt được mục đích liền không bỏ qua, từng đạo ma âm làm nhân kinh hoảng không ngừng phát ra.

Cuối cùng, nam nhân cũng phải khuất phục dưới bản tính yếu đuối của mình, hơi hơi nâng bước chân, xóc nảy đi đến cạnh cửa, hai tay run rẩy mở cửa.

Tíc tắc vài giây, trong đầu nam nhân hiện lên rất nhiều giả tưởng....

Có lẽ không phải là Tô Hạo Vũ, trong khoảng thời gian này không phải vội vàng quay phim thì chính là bồi nữ nhân trên danh nghĩa là tẩu tử của hắn, hẳn đã sớm đối y mất đi hứng thú ...

Có lẽ người ngoài kia là Lăng Diễm, thiếu niên cá tính nóng nảy lại cũng có đôi lúc đáng yêu, mỗi lần ăn cơm đều lôi kéo y đến ăn cùng, mỗi lần cũng đều là bị y sợ hãi cự tuyệt, sau đó Lăng Diễm liền sẽ mang rất nhiều đồ ăn ngon đến trộm đưa cho hắn...

Cũng có lẽ là Mễ Đà tiểu thư, từ sau đêm yến hội, thái độ của Mễ Đà liền đối với hắn phi thường hữu hảo. Ngoài thời gian giao lưu lúc làm việc, khi nhàn hạ, bọn họ cũng sẽ ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, làm bằng hữu Mễ Đà tới tìm hắn cũng là chuyện thường tình.....

Nhưng là sau khi nam nhân mở cửa nhìn thấy người đến là ai, mấy ý tưởng đó nháy mắt bị bóp chết, chỉ còn lại thần tình kinh ngạc.

"Ngươi ở bên trong làm gì? Như thế nào đến hiện tại mới mở cửa?"

Trầm thấp tiếng nói hàm chứa một tia không vui, Phong Diệu Nhiễm nhíu lại mày kiếm, lạnh lùng mà liếc nam nhân một cái, lập tức tiến vào khép cửa phòng lại, cũng thuận tay khóa cửa.

Nam nhân đang chìm đắm trong kinh ngạc vẫn chưa phát hiện được hành động của Phong Diệu Nhiễm, y nhanh chóng cúi đầu, cung kính mà hướng phía Phong Diệu Nhiễm cong cong thắt lưng "Chào ngài, Phong thiếu gia, ngài tìm ta có việc sao?"

Phong Diệu Nhiễm không đáp trả, chính là mặt không đổi sắc mà nhìn chằm chằm cái đầu đang buông xuống của nam nhân, dáng người cao ngất của hắn mang đến cho nam nhân một loại cường liệt áp bách, khiến cho y cứng ngắc thân thể không dám tái mở miệng.

Đôi môi mỏng không chút dấu vết xẹt qua một tia châm biếm, Phong Diệu Nhiễm thu hồi tầm mắt, đi thẳng đến phòng khách nhìn qua một lược, sau đó, tư thái thong dong mà ngồi xuống ghế salon, lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng mà đánh giá nam nhân.

Mộ Thần Hi từ lúc Phong Diệu Nhiễm đi vào liền nhanh chóng xoay người, bước chân thong thả mà đi về phía trước, hai tay theo quán tính mà đặt trước người, cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.

Nhưng đạo ánh mặt sắc sảo lãnh liệt kia làm nam nhân cả người không được tự nhiên, trong lòng ẩn ẩn có một loại dự cảm bất hảo...

Qua một lúc lâu, căn phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.

Phong Diệu Nhiễm hai chân tùy ý giao nhau, hai tay tao nhã mà gác trên đầu gối, nhẹ mân đôi môi, tuấn dung lãnh khóc không mang một tia tình cảm.

"Phong.....Phong thiếu gia ngài có chuyện gì không?"

Nam nhân nhịn không được run rẩy hỏi lại, lòng bàn tay đều thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Lại đây."

Thản nhiên không chứa một tia gợn sóng, lại giống như đang hạ lệnh.Phong Diệu Nhiễm duy trì tư thế giống như vương giả ngạo nghễ của bản thân, song mâu màu nâu đậm gắt gao nhìn chăm chăm nam nhân gầy yếu, giống như một con báo hoang trên thảo nguyên, vừa tôn quý lại vừa mang theo một cỗ khí tức hung mãnh.

Nam nhân cả người run lên, y theo bản năng cắn cắn môi dưới, do dự một khắc, lại nghe lời mà đi về phía trước vài bước, cách Phong Diệu Nhiễm hai thước thì dừng.

"Những thứ lần trước ta nói.... ngươi giống như nghe không lọt tai..."

Giọng điệu lạnh lùng của hắn làm nam nhân ẩn ẩn lo lắng, Phong Diệu Nhiễm mâu quang lẫm lẫm ngưng mắt nhìn nam nhân, giọng điệu cao ngạo xen lẫn một tia xem thường

"Câu dẫn Vũ, tiếp lại đến Diễm, ngươi cũng thật thấp hèn."

Nam nhân vừa nghe, khϊếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, đập vào mắt là ánh mắt lạnh lùng khinh miệt của Phong Diệu Nhiễm, hung hăng mà hít sâu một hơi

"Ngươi....ngươi đang nói cái gì?"

"Ngươi cùng Vũ lên giường hắn cho ngươi bao nhiêu tiền? Còn Diễm hắn cho ngươi cái gì?"

Từ trong lòng ngực lấy ra gói thuốc lá vì mình đốt một điếu, Phong Diệu Nhiễm một bên hỏi một bên rút một hơi, phun ra một vòng sương khói lam sắc, đôi mắt ánh thân ảnh của nam nhân, mờ mịt mà xẹt qua một kia quang mang.

"Phong thiếu gia, ta thấy ngươi đã hiểu lầm rồi!"

Nam nhân nắm chặt nắm tay, thoáng đề cao âm lượng, mạnh mẽ trấn định mà nhìn thẳng Phong Diệu Nhiễm, ngữ khí oán giận "Ta cùng Tô thiếu gia từ ngày hôm đó đã không còn lui tới, hơn nữa ta cũng chưa bao giờ lấy một xu nào của hắn. Về phần Lăng thiếu gia, hắn cùng ta chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, đồ hắn tặng ta chưa bao giờ đυ.ng qua, không tin nói ngươi có thể nhìn xem quầy bar. Bất luận ngươi đối với ta hiểu lầm thế nào, nhưng là... Nhưng là cầu ngươi không cần như vậy nhục mạ ta."