Chương 43

- Tính toán của Lăng Diễm -

Sau khi buổi tiệc hoan nghênh kết thúc năm ngày, crazyburn liền tiếp nhận một bộ phim mới, mỗi ngày mất hết mười mấy tiếng khẩn trương quay phim, vì muốn cho bộ phim thật hoàn hảo, cả năm người đều dồn hết đam mê và tinh thần vào kịch bản, trừ lúc ăn cơm và ngủ nghỉ, gần như chưa bao giờ thấy họ thanh nhàn.

Đương nhiên, làm trợ lý của crazyburn Mộ Thần Hi cũng đồng dạng bận tối tăm mặt mày.

Bất quá thời gian còn lại của nam nhân phong phú hơn ngày thường rất nhiều. Đó là bởi vì bên cạnh y mọc ra thêm một người 'theo đuổi' dính chặt như kẹo cao su.

"Đại thúc, trưa nay ăn cái gì?"

Mộ Thần Hi đang tại trong phòng bếp xa hoa rửa đồ ăn, nhưng không ngờ từ xa xa liền nghe giọng của Lăng Diễm. Thân thể nam nhân run lên, rau cải trên tay xém chút thì bị y bóp nát.

Nam nhân không trả lời, tiếp tục đi đến bên cạnh bồn rửa rau.

"Đại thúc, nơi này không phải có đầu bếp cùng phục vụ sinh nấu ăn sao? Tại sao anh phải một mình làm loại việc này?"

Nhà bếp xa hoa này là đặc biệt vì các đầu bếp cao cấp xây dựng nhằm đáp ứng nhu cầu ẩm thực ở khu du lịch này, nơi này có đầu bếp cùng các phục vụ sinh chuyên môn nhặt rau cùng nấu nướng. Nhưng Lăng Diễm vừa vào cửa, nhìn thấy nam nhân gầy yếu cô đơn tại trong này chuyển bị bữa ăn, khuôn mặt lập tức âm trầm.

"Không sao, bọn họ nói có việc bận cần ra ngoài một chút. Dù sao việc này tôi cũng làm quen rồi."

Mộ Thần Hi không nhìn Lăng Diễm, cũng không giải thích gì nhiều. Y không muốn nhiều chuyện mà nói rằng những người kia đang lười biếng, nam nhân nghĩ rằng bản thân y có thể làm được việc này. Hơn nữa, những người kia đều giống y đi làm công kiếm tiền, vì vậy nam nhân thiện lương liền lựa chọn im lặng.

Mắt Lăng Diễm loé lên một tia lạnh lùng, sau đó liền trở thành tươi cười, xắn tay áo bước đến bên cạnh nam nhân, ôn nhu nói "Đại thúc, khó có được một ngày rãnh rỗi, tôi đây liền giúp anh làm đi. "

Nam nhân hơi hơi sửng sốt, quay sang nhìn Lăng Diễm một thân quần áo đắt tiền, khuôn mặt baby tinh tế tràn đầy tươi cười, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào y, mục quang nóng cháy.

Mộ Thần Hi đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác, khe khẽ nói "Nơi này thực bẩn, cậu vẫn nên trở về đi......"

"Đại thúc, đây là hành động theo đuổi anh của tôi! Nếu anh không chấp nhận tôi, tôi cũng không còn gì để nói, nhưng anh không thể ngăn cản tấm chân tình của tôi dành cho anh."

Lăng Diễm không vui mà bĩu môi phàn nàn, khuôn mặt tuấn tú lại giống như tiểu hài tử không được kẹo mà làm nũng, vừa đáng yêu lại vừa bá đạo.

Nam nhân thở dài, cuối cùng cũng phải nhượng bộ.

Kịch bản này đã được lặp đi lặp lại nhiều ngày nay, Mộ Thần Hi tập mãi thành quen. Mặc dù Lăng Diễm cũng rất có chừng mực không biểu hiện quá lộ liễu trước mặt người khác, nhưng tầm mắt nóng rực kia lúc nào cũng dán lên người y, giống như mũi nhọn đang chỉa về phía mình.

Nam nhân nghĩ rằng, chỉ cần y tỏ ra lạnh lùng cự tuyệt thì Lăng Diễm sẽ mất đi kiên nhẫn, một lần nữa hướng về phía Ôn Lâm. Và y cũng tinh ý nhận ra rằng, thời gian này Ôn Lâm quay phim có chút không tập trung, một đôi mắt u oán chực khóc cứ mãi lưu luyến trên người Lăng Diễm, nhưng hắn lại cố tình không nhìn thấy, cử chỉ bình thản làm y không nhìn ra hắn nghĩ gì.

Y a...chỉ là một nam nhân lớn tuổi mà thôi, tất cả đều không bằng Ôn Lâm xinh đẹp trẻ trung, Lăng Diễm tại sao cứ thích bám theo y? Không lẽ nhất định phải chiếm được tới tay mới thoả mãn sao?

Nam nhân nở nụ cười tự giễu, cúi đầu tiếp tục thái đồ ăn, chuẩn bị tốt để cho vào nồi, theo yêu cầu của mấy vị thiếu gia kia, trưa nay họ đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn ăn lẩu, nam nhân nghĩ nghĩ, quyết định tự mình làm nguyên liệu, mua bên ngoài không sạch sẽ.

"Đại thúc, đây là cái gì a? Làm thế nào xấu xí như vậy?"

Lúc này, Lăng Diễm đang phụ rửa rau bên kia tay cầm một chuỗi gì đó, ( Heo_chan : mình cũng không biết nó là cái gì nên đành để như vậy ╮(╯▽╰)╭) mặt mày vặn vẹo tái mét, nhăn mũi nín thở, kinh tởm mà nhìn chằm chằm thứ trong tay, nhìn thấy hành động của Lăng Diễm làm nam nhân bật cười.

"Đây là nguyên liệu nấu lẩu a, lát nữa sẽ dùng thứ này để nấu."

Mộ Thần Hi cười cười mà cầm lấy thứ trong tay hắn, Lăng Diễm lập tức như trút được gánh nặng mà thở mạnh ra một hơi, sau đó nhanh chóng chạy đi rửa tay, tựa như thứ kia để lại cho hắn một cái bóng ma thiệt bự, trong miệng lẩm bẩm chửi rủa "Tôi không ăn đâu! Nhất định không ăn! Từ đây lão tử không bao giờ ăn lẩu nữa! Mẹ nó chứ! Rốt cuộc là ai nói phải bỏ cái thứ đó vào nấu lẩu chứ, hại lão tử nhìn liền muốn nôn!"

Nam nhân lắc đầu, đối Lăng đại thiếu gia thân phận tôn quý không biết nguyên liệu nấu ăn là cái gì cũng không giải thích tỉ mỉ, chỉ xem hắn như một tiểu hài tử to xác.

Nam nhân yên lặng dành hết việc, Lăng Diễm tìm một cái ghế ngồi xuống, tay cùng chân cũng không rãnh rỗi.

Thật bất ngờ Lăng Diễm không có tái đi lên quấy rầy nam nhân, còn ngoan ngoãn ngồi im, mắt chăm chú nhìn y nấu ăn.

Mộ Thần Hi động tác nhanh lẹ mà bỏ nguyên liệu vào nồi nấu chín, sau lại lấy những thứ đó ra, rồi thêm các gia vị khác. Cứ như vậy, một nồi lẩu liền nấu xong.

Tiếp theo sau nam nhân bắt đầu cắt thịt, mỗi một miếng đều được tỉ mỉ cắt nhỏ, tay cầm dao làm bếp, thành thạo mà thái cắt.

Toàn bộ quá trình nam nhân đều cuối đầu làm hết sức chuyên chú, mái tóc đen mượt che lại má trái, chỉ còn lại một nửa khuôn mặt cùng một gọng kính to màu đen.

Lăng Diễm dõi theo từng cử động của nam nhân, song nhãn màu hổ phách càng lúc càng sâu.

Nam nhân trong bộ quần áo lao động màu xanh lam bên ngoài đeo thêm một cái tạp dề, làm tôn lên vòng eo mảnh khảnh của nam nhân, mặc dù nam nhân chân đi đứng không tiện nhưng làm việc lại rất nhanh nhẹn, hành động cứ như một người vợ đảm đang. Khuôn mặt xinh đẹp bị che khuất bởi gọng kính khó coi, nhưng không biết tại sao lại làm cho hắn càng nhìn càng thấy thích.

Lăng Diễm bối rối, rốt cuộc đại thúc có chỗ nào hấp dẫn được hắn?

Nhớ lại cái nhìn thoáng qua tại đêm đó, Lăng Diễm đến giờ vẫn không tin được 'tiểu mỹ nhân' đó là nam nhân cần cù thật thà này. Hắn định tận dụng mấy ngày này dùng tuyệt kỹ của bản thân đem y làm cho mê đắm, chủ động ngã vào lòng hắn, sau đó là cam tâm tình nguyện lên giường cùng hắn. Nhưng thực tế y lại không dễ bị thuần phục, đôi khi lại còn nghiêm túc nhìn hắn nói giữa bọn họ là không thể, thậm chí là năng nỉ hắn buông tha cho y...... Điều đó khiến cho lòng tự trọng của hắn bị đả kích nghiêm trọng, lần đầu tiên, có người không chút thay đổi nhìn hắn nói lời cự tuyệt.

Vốn dĩ hắn nghĩ rằng việc hắn bám theo nhân không buông, là bởi không cam tâm thất bại, chỉ cần hắn quyết tâm nhất định có thể đuổi được tới tay, nhưng mà.....

Lăng Diễm lắc đầu, sợi tóc màu lửa đỏ, dao động trên không trung tạo thành một đạo quanh mang xích diễm, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn nam nhân đang chuyên chú làm việc, mâu quang toát ra một tia tình tự phức tạp....

________

Heo_chan: reup sắp xong rùi !! o(╯□╰)o

Bonus :)) Đại Thúc! Anh Là Của Chúng Tôi! - Chương 43