Chương 38

Ánh trăng ban đêm sáng tỏ mà xinh đẹp, mặt biển lam sắc ẩn hiện những mạch đá ngầm, gió thổi vi vu mắt mẻ, làm người ta cảm thấy thư thái lạ kì.

Trong khung cảnh thiên nhiên đó, buổi tiệc đêm nay tại làng du lịch như chốn thiên đường giữa nhân gian, xa hoa tráng lệ.

Cho dù chỉ là một buổi tiệc chào đón đơn giản, nhưng Tô Hạo Hiên vẫn không quên mời tới rất nhiều đối tác làm ăn trên thương trường của hắn.

Nhân vật chính tối nay là Crazyburn và Ôn Lâm, buổi tiệc này đựơc tổ chức là vì Ôn Lâm nên mọi sự chú ý đều tập trung chủ yếu là vào cô, cơ hồ mọi người đều bao vây ca ngợi nịnh hót.

Bộ lễ phục màu hồng phấn càng làm cho cô thêm phần xinh đẹp động nhân, dáng người xinh xắn lanh lợi khiến giới thương gia nóng như lửa, đặc biệt là đôi mắt trong suốt thuần khiết kia càng khiến cho cánh đàn ông không khỏi ái mộ.

"Xin chào, tôi là Lê Tiểu Nhã, rất hân hạnh được biết cô."

Lê Tiểu Nhã kéo kéo tay chồng đi đến trước mặt Ôn Lâm đang bị Lăng Diễm nắm tay, vừa dịu dàng vừa khách khí mà bắt chuyện.

"Xin chào, Tô phu nhân."

Ôn Lâm cười ngượng ngùng, tựa hồ như cảm thấy rất ngại khi bản thân lúc này đang bị Lăng Diễm thân mật nắm tay, bất quá hắn còn ôm cô vào ngực giống như thứ thuộc sở hữu của hắn, điều này khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng ửng đỏ.

"Anh, chị dâu, anh Dược Minh."

Tô Hạo Vũ bên cạnh nở một nụ cười tao nhã ấm áp, nhưng thời điểm đôi mắt đen láy nhìn về phía Lê Tiểu Nhã, chợt hơi lóe lên.

"Vũ, các cậu quay MV khi nào thì xong? Tôi rất mong chờ!"

Lê Tiểu Nhã như con chim nhỏ nép mình vào ngực Tô Hạo Hiên, đôi mắt ôn nhu nhìn chồng của mình, sau đó quay sang những thiếu niên trong Crazyburn điềm nhiên mỉm cười, hình tượng thập phần khả ái không thua kém gì Ôn Lâm.

"Chị dâu nếu không thể đợi được, chi bằng trực tiếp tới xem chúng tôi diễn đi, như vậy hứng thú hơn."

Phong Diệu Nhiễm khóe miệng chợt cong lên, hài hước mà đùa vui.

"Thật không? Anh Hiên, em có thể đến không?"

Lê Tiểu Nhã vừa mừng vừa sợ, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn chồng, đôi mắt kích động tràn ngập sự chờ mong.

"Đựơc thôi, chỉ cần em thích là được."

Tô Hạo Hiên tươi cười, đối với vợ bất cứ yêu cầu gì cũng đều không hề do dự mà đáp ứng ngay.

"Thật tốt quá, anh Hiên, cảm ơn anh."

Lê Tiểu Nhã lập tức cười đến ngọt ngào, cô nhón chân nhiệt tình hôn hai cái vào má của chồng, nhưng sau đó lại vì hành động của mình mà đỏ mặt, ngượng ngùng không thôi.

Nhưng lúc đó, đôi mắt của Tô Hạo Vũ lập tức tối sầm lại, nắm tay vô thức siết chặt.

"Anh Hạo Hiên, bên kia còn có mấy người bạn của em, em với Vũ qua bên kia chào hỏi một chút, xin lỗi không tiếp anh chị được."

Phong Diệu Nhiễm bỗng nhiên mở miệng, sau đó kéo tay Tô Hạo Vũ xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.

Tô Hạo Hiên nhìn họ rời đi, đôi mắt đang cười bỗng chợt lóe lên.

"Anh Hạo Hiên, em với Lâm qua bên kia, anh ở lại với chị dâu nhé, hắc hắc... "

Lăng Diễm không phải là tên ngốc, đương nhiên phát hiện không khí đã có chút khác thường, để tránh phiền toái, hắn ôm mỹ nhân khách khí từ biệt Tô Hạo Hiên, kéo Ôn Lâm rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại Y Ân Tuấn cùng Bạch Tử Khiêm, hai người nhìn nhau nhanh chóng trao đổi ánh mắt, cũng lấy cớ rời đi.

"Anh Hiên, em muốn qua kia chơi, được không?"

Lúc này, Lê Tiểu Nhã cảm thấy có chút nhàm chán liền chỉ chỉ về phía nào đó tương đối náo nhiệt, vừa làm nũng vừa lôi kéo tay Tô Hạo Hiên để hỏi ý hắn.

"Em đi đi."

Vuốt cằm đáp ứng, Tô Hạo Hiên ôn nhu nhìn vợ không chút cự tuyệt, nhưng khi hắn nhìn bóng dáng của vợ rời đi, đôi mắt thâm thúy từ từ trầm xuống...

Cùng lúc đó...

Tại phòng thay đồ, nam nhân bất đắc dĩ cầm bộ lễ phục dạ hội Mễ Đà đưa đến, bộ quần áo lam sắc rất vừa vặn với cơ thể nam nhân, bất luận là quần hay áo, cũng đều giống như đựơc đo đạc tỉ mỉ dành cho hắn vậy.

Nam nhân không thể không bội phục thủ đoạn làm việc của Mễ Đà, chẳng qua cũng chỉ là một bạn nhảy, nhưng cô có thể trong thời gian ngắn tìm được một bộ trang phục xa xỉ tới vậy, thật sự có chút...

Nam nhân do dự nửa ngày, bên ngoài Mễ Đà đã nhiều lần gõ cửa thúc giục, cuối cùng, nam nhân cắn cắn môi dưới, mặc bộ đồ đó vào.

"Cốc...cốc!"

"Trợ lý Mộ, đựơc không?"

"Được, được..."

Nam nhân do dự đứng trước gương, đánh giá bản thân qua bộ trang phục này, đôi mắt dưới thấu kính chợt nhớ tới những kí ức tươi đẹp lúc trước...

"Trời ạ! Thật là không thể tin được!"

Lúc Mễ Đà mở cửa ra, trong nháy mắt hoàn toàn bất ngờ!

Không tự chủ được, Mễ Đà trong lòng tán thưởng, nhìn ngoại hình đã thay đổi của nam nhân, khóe miệng cong lên mà cười: "Tôi dám cá rằng, lúc chúng ta đi vào buổi tiệc, sẽ chẳng có ai nhận ra anh đâu."

"Kia, cái kia... Mễ Đà tiểu thư, tôi không thể... Tôi không đi được không?"

Nam nhân khẩn trương nắm lấy góc áo không buông, cúi đầu không dám nhìn vào Mễ Đà hiện tại đang nhìn chằm chằm hắn, hai má trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng, nội tâm đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, y không muốn đi đến đó, nhưng nếu nói không đi thì thật thất lễ, cũng sẽ khiến Mễ Đà không vui, hơn nữa y cũng đã đáp ứng...

"Đương nhiên không được! Trợ lý Mộ, à không, từ hôm nay trở đi tôi gọi anh là Thần Hi đi, như vậy thân thiết hơn."

Mễ Đà quả quyết từ chối, nếu nhìn kĩ, nhất định sẽ nhận ra nữ nhân khôn khéo lăn lộn trong giới giải trí này đang dùng ánh mắt hưng phấn mà đánh giá nam nhân.

Ngay sau đó, cô hoàn toàn không cho nam nhân cơ hội mở miệng, quay sang thân mật khoác tay nam nhân, độ cong trên đôi môi đỏ mọng ngày càng lớn : "Thần Hi, chúng ta nhanh lên, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, không lẽ anh muốn tôi mất mặt sao."

Cứ như vậy, nam nhân bị Mễ Đà kéo vào hội trường, hoàn toàn không biết những gì sắp xảy đến với mình...