Chương 32

Bên dưới ánh đèn lộng lẫy trong phòng khách xa hoa, nam nhân bi ai nhận ra nếu hắn thật sự không đẩy thiếu niên đang tùy ý xâm phạm trên người mình ra thì cuộc sống sau này của hắn có thể còn đáng sợ hơn so với hiện tại.

Nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận, chính mình vừa bị ánh mắt trong suốt nhu tình kia làm cho mê muội.

Nhưng gìơ khắc này đây, thiếu niên tuấn mỹ trước mắt đã chìm đắm trong men rựơu, cho dù lời nói có khiến người khác động tâm đến đâu, cho dù ánh mắt có khiến người ta mê say cỡ nào thì nam nhân vẫn không rằng những thứ đó là dành cho hắn.

Nam nhân không mong lại nhận được bất kì tình cảm gì, từ mười năm trước trái tim hắn đã hóa thành một đống tro tàn, bị thiêu đốt đến không còn chút cảm xúc.

Khi nam nhân còn đang miên man suy nghĩ, Tô Hạo Vũ đột nhiên buông môi hắn ra, chuyển xuống gặm cắn cho chiếc cổ non mềm, hô hấp ngày càng nặng nề, giống như một con dã thú đang vận sức, chờ đúng thời điểm sẽ đem con mồi trứơc mắt mà cắn xé.

Nam nhân hoảng hốt muốn chạy trốn, đồng tử của người kia rõ ràng đã rừng rực lửa du͙© vọиɠ, phá lệ mãnh liệt.

"Buông, cầu xin cậu buông tôi ra đi, thực sự không phải như cậu nghĩ, a... "

Sự bình thản ẩn nhẫn trong lời nói của nam nhân gìơ đây đã không còn nữa mà thay vào đó thanh âm cầu xin tràn ngập sự sợ hãi cùng khuất nhục, khàn khàn gợi cảm khiến người ta mất đi lý trí, thú tính càng thêm bạo phát.

Tô Hạo Vũ đột nhiên vặn vẹo đứng dậy, hai mắt muốn nứt ra, chậm rãi ngẩng đầu bễ nghễ nhìn nam nhân, đôi mắt một khắc trước còn trào ngập du͙© vọиɠ, giờ đây đột nhiên lộ ra một cỗ âm trầm cùng lệ khí, lạnh như băng mà phun ra lời khinh miệt:

"Anh chính là dùng cách này để câu dẫn anh của tôi đó sao?"

"Cậu đang nói cái gì? Buông ra!"

Nam nhân trong lòng run sợ trừng lớn đôi mắt, giờ phút này Tô Hạo Vũ hoàn toàn xa lạ khiến người ta phát lạnh.

"Hừ! Đại thúc, có phải anh cũng đã từng nằm trên giường của anh tôi mà...?"

Tô Hạo Vũ hừ lạnh một tiếng, không cho nam nhân cơ hội giải thích, trực tiếp bắt lấy hai tay bẻ ra phiá sau, đem thân thể hắn áp sát vào ngực mình, chế trụ cằm nam nhân bắt hắn mặt đối mặt với y.

Tiếp tục phun ra những lời nói mà ngay cả bản thân y cũng không biết có phải là sự thật hay không, giọng điệu vừa chán ghét vừa xem thường: "Đại thúc, thân thể của anh có hương vị rất tuyệt, trả trách sao anh tôi lại tán dương anh như vậy. Đại thúc, nếu đã từng "làm" qua, còn nhăn nhó cái gì nữa, đại gia ta chỉ là chiều theo "nhu cầu" của anh thôi, không phải sao?"

Nam nhân cả người chấn động, mở to mắt không dám tin, lăm lăm mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tàn nhẫn của Tô Hạo Vũ, tâm can như chìm vào đáy biển sâu, vừa âm u vừa lạnh lẽo.

"Tôi ghét nhất là thấy anh mình giao du với loại người đê tiện. Đại thúc, anh quả thực là một kẻ đê tiện đến xấu xa, anh càng giãy dụa, tôi lại càng nghĩ rằng anh đang dùng chiêu 'lạt mềm buộc chặt' với tôi. "

Dường như không hề phát hiện ra sắc mặt của nam nhân đã trắng bệch, Tô Hạo Vũ tự mình nói xong, liền đưa một tay vào trong áo ngủ đã xộc xệch mở rộng của nam nhân chạm vào qυầи ɭóŧ màu trắng, động tác rất nhanh và thuần thục chạm đến thứ yếu ớt của nam nhân.

Nam nhân đột nhiên thân thể cứng ngắc, kịch liệt vặn vẹo, ý đồ tránh thoát khỏi bàn tay ác ma của Tô Hạo Vũ, đôi mắt sợ hãi tràn ngập nước, vì thân thể bị áp chế không thể động đậy được, hắn cảm giác bản thân giống một kẻ bất lực giữa biển, chỉ có thể tùy ý để những con sóng lớn thao túng. (chỗ này ta chém a~ >.<)

"Đại thúc, tôi thực sự rất thích anh, thân thể anh xinh đẹp như vậy, quả thật phụ nữ có khi còn không sánh bằng. Bất quá khuôn mặt này... Chậc, chậc, đại thúc, anh biết không, vết sẹo này thật sự quá khó coi, khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm... Đây, đúng! Chính là như vậy, dùng tóc che lại, cái gì cũng không thấy nữa, chỉ còn lại nửa khuôn mặt xinh đẹp này, trắng nõn đến một sợi lông cũng không có, thật đẹp a... "

Tiếng nói trầm thấp khàn khàn mà tràn đầy ma lực, giống như đang tâm sự cùng tình nhân của y, chỉ khác biệt là đôi mắt kia vẫn như cũ, lãnh khốc vô tình, phảng phất như con dao sắc nhọn cứa thật sâu vào tâm của nam nhân.

Tô Hạo Vũ một bên buông ra những lời miệt thị, một bên tăng nhanh tốc độ, thô lỗ mà xoa nắn trên dưới bộ vị kia của nam nhân, thừa lúc nam nhân đang run rẩy khó chịu, y tách hai chân hắn ra đem thân thể gầy nhỏ của nam nhân áp sát vào mình, lại dùng một tay khác sờ loạn trên người nam nhân.

"Không... Thả tôi ra, cầu xin cậu thả tôi ra đi... "

Rốt cuộc nhịn không đựơc nữa, nam nhân nghẹn ngào khóc nấc lên, tay chân quơ loạng choạng không chút ý thức, muốn thoát khỏi sự tra tấn thống khổ hiện tại. Nhưng đáng tiếc, thân thể nam nhân đã dần nóng lên, nơi kia dưới sự quấy nhiễu của Tô Hạo Vũ đã có phản ứng.

Nam nhân rơi lệ đầy mặt, xấu hổ, phẫn nộ, căm hận mà cắn xé môi dưới của mình, không nghĩ hắn lại phải chịu khuất nhục như vậy, lại càng không nghĩ Tô Hạo Vũ lại đoạt đi sự tự tôn cuối cùng của hắn.

"Đại thúc... "

Bên vành tai truyền đến một trận ẩm ướt, đầu lưỡi của người kia linh họat mà khéo léo liếʍ mυ"ŧ vành tai nam nhân. Động tác của Tô Hạo Vũ không hề giảm, từ hồ chính y cũng cảm thấy rất thích thú, luồng hỏa nhịêt trong người lại một lần nữa dâng lên, y khàn khàn nói: "Chỉ cần anh ngoãn ngoãn không phản kháng, tôi sẽ thật nhẹ nhàng với anh. "

"Không... "

Sự đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ dâng lên cứ không ngừng công kích vào từng tấc da thịt của nam nhân, kĩ xảo tuyệt diệu của người kia đã phá vỡ ý thức cuối cùng của hắn, rốt cuộc khắc chế không được nữa, một tiếng rên khàn khàn xen lẫn xấu hổ cùng giận dữ đã thoát ra từ đôi môi sưng đỏ của nam nhân.

"Đại thúc, nhìn xem tôi mang cái gì đến cho anh nè!"

"Rầm" một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó một cước đá văng, cùng với đó là tiếng reo lên đầy hào hứng. Lăng Diễm một thân lễ phục đỏ thẫm, mặt mày hớn hở mang theo hộp quà tặng đột nhiên xông vào...

Nhất thời, không khí lặng ngắc như tờ.

Ba người đồng thời ngây ngốc.