Chương 31

ĐẠI THÚC, ANH LÀ CỦA CHÚNG TÔI!! (CHƯƠNG 31->41)(EDIT) › CHƯƠNG 31

Chương 31

Tùy Chỉnh

Chương trước Chương sau

Sau khi sợ hãi cùng Tô Hạo Hiên đi dạo quanh bờ biển xong, nam nhân đem phần ăn đã trống không khập khiễng mà về tới nhà ăn, dọn dẹp sạch sẽ, hắn lại tiếp tục lê bứơc chân về phòng mình.

Khách sạn ở làng du lịch này cũng không cao lắm, hai mươi mấy tầng, ở tầng cao nhất đựơc phân bố toàn phòng hạng sang bậc nhất như phòng tổng thống, các thành viên của Crazyburn đều ở đây.

Nam nhân thông qua quầy tiếp tân biết đựơc mấy người kia vẫn chưa trở về, liền quyết định tắm rửa sớm rồi đi ngủ, ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.

Thời điểm nam nhân mặc áo ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hắn giật mình, theo bản năng túm lấy áo ngủ, nhíu mày suy nghĩ giờ này ai còn đến tìm hắn?

Nam nhân thong thả đi đến cửa, nghiêng người thông qua lỗ nhòm ở cửa nhìn ra bên ngoài, nhưng không thấy được gì.

Nam nhân cắn cắn môi dưới, xoay người vào phòng cầm lấy mắt kính đeo lên, thình lình, tiếng chuông cửa lại vang lên như đòi mạng, người bên ngoài tận lực mà điên cuống nhấn chuông.

Nam nhân toàn thân đông cứng, tim đập đến lợi hại, để áp chế nỗi sợ, nam nhân hướng phiá ngoài cửa cao giọng hỏi: "Xin hỏi, tìm ai? "

"Bang bang phanh -- "

Tiếng chuông cửa bỗng nhiên đổi thành tiếng bàn tay đập cửa, nam nhân sợ đến hai bả vai phát run, theo bản năng mở khóa cửa.

"Đại thúc... "

Cùng với mùi rượu cay nồng xộc đến, một thân hình cao lớn đột nhiên xuất hiện, cơ hồ đem thân thể gầy nhỏ của nam nhân bao trọn lấy. Ngay sau đó, nam nhân còn chưa kịp phản ứng, người nọ liền lưu loát một cước đá cửa phòng lại, vươn đôi tay thon dài đem nam nhân kéo vào lòng, không giải thích lời nào liền cúi xuống cường hôn.

Nam nhân khí lực mỏng manh, đi đứng lại không tịên, hơn nữa hiện tại lại đang bị ép chặt vào vách tường, toàn bộ thân thể đều bị giam cầm trong đôi tay mạnh mẽ, hắn chỉ có thể kịch liệt lắc đầu tránh đi đôi môi đang cố cường hôn hắn.

Nhưng chỉ vô ích, người kia bá đạo đoạt lấy môi cùng lưỡi nam nhân, một bên tay đánh rớt mắt kính cũng gắt gao chế trụ gáy hắn, làm cho nụ hôn càng thêm sâu. Toàn bộ cơ thể cường tráng đem nam nhân ép lên vách tường, giống như muốn cả hai hòa làm một.

Một trận đau nhức truyền đến, lưng nam nhân va chạm vào bức tường phiá sau, khiến đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại, hắn liền mở to đôi mắt ướŧ áŧ tức giận trừng tên ác ma trứơc mắt, giơ tay định đánh. Nhưng hô hấp của bản thân lại hoàn toàn bị đoạt đi, l*иg ngực truyền đến cảm giác hít thở không thông, nam nhân lực bất tòng tâm, chỉ có thể liều chết phản kháng trong vô vọng.

"Đại thúc, tôi muốn ôm anh..."

Một lọn tóc tím mỏng rơi xuống bả vai được ánh đèn chiếu rọi lóa mắt, khuôn mặt tuấn dật kia hiện lên một tầng đỏ ửng, đôi con ngươi đen láy ẩn ẩn sương mù đang say mê ngắm nhìn nam nhân, bỗng phun ra một câu đủ để cho bất kì cô gái nào khi nghe thấy đều thét lên chói tai vì quá gợi cảm.

Rốt cuộc cũng có đựơc một chút tự do, nam nhân không tận dụng thời gian trốn đi, mà sắc mặt tái nhợt vừa khuất nhục vừa xấu hổ xen lẫn giận dữ, giơ tay phải lên, hung hăng hướng về phía Tô Hạo Vũ mà đánh.

Đã có kinh nghiệm, Tô Hạo Vũ đương nhiên sẽ không để mình phải chịu thiệt như lần trước, nhanh tay nắm chặt lấy tay nam nhân, khóe miệng lộ ra một tia cười tà mị: "Đại thúc, bộ dáng hiện tại của anh, làm tôi hận không thể lập tức "ăn" anh đến chết."

"Cút khỏi đây! Lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Nam nhân cuồng loạn thét lớn, hai mắt đẫm lệ đầy tơ máu, một tay khác lại tiếp tục giơ lên định đánh Tô Hạo Vũ.

Tô Hạo Vũ tuyệt nhiên lại không tức giận, ngược lại nắm chặt hai tay nam nhân, ma sát nơi ám muội tại l*иg ngực, áp sát thân thể về phiá trước ngăn chặn nam nhân, cúi đầu nhìn xuống vẻ mặt đầy tức giận đó, ý cười càng sâu sắc hơn, "Đại thúc, tôi rất nhớ anh."

Lời nói ôn nhu đủ làm người khác động tâm, hơi thở khô nóng hỗn loạn, phả vào chóp mũi nam nhân, phiến mùi tình ái.

"Cậu làm ơn đi ra ngoài!"

Nam nhân thân thể cứng còng, hít thật sâu một hơi, không giãy giụa nữa, lãnh tĩnh mà nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tô Hạo Vũ, lên tiếng đuổi khách.

"Ha hả, đại thúc, tôi không tin anh đối với tôi không có chút cảm giác gì."

Tô Hạo Vũ vẫn như cũ nở nụ cười nhu hòa tao nhã, đôi mắt phảng phất rực rỡ hút hồn người, tựa như hai khối bảo thạch đen tuyền trong nước, thâm thúy lóe sáng khiến cho người ta thần trí đê mê mà nghe theo lệnh y.

"Tô tiên sinh, tôi nói rồi, tôi không phải loại người như vậy, cậu hiểu lầm rồi"

Hiện tại, nam nhân không xem Tô Hạo Vũ là một khách hàng hắn cần "hầu hạ", mà là một tiểu ác ma sắp xâm phạm hắn, cho nên nam nhân không dùng tư thế cung kính hèn mọn nữa mà thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc của một trưởng bối, bình tĩnh nhìn thẳng vào mặt thiếu niên.

Nhưng thực chất, nam nhân đang rất khẩn trương, phiá trong áo ngủ, lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, vì không để cho sai lầm lần nữa phát sinh, nam nhân lấy hết toàn bộ can đảm, quyết định cùng Tô Hạo Vũ nói chuyện rõ ràng, không muốn cùng y phát sinh mối quan hệ không chính đáng nào nữa.

Tô Hạo Vũ thoáng sững sốt một lát, sau đó hắn sung sướиɠ mà nhẹ cười rộ lên, buông tay nam nhân đang bị mình kiềm chế ra, xoa xoa hai cánh môi đã bị y hôn đến có chút sưng đỏ, nỉ non mà nói: "Đại thúc, tôi không có hiểu lầm, tất cả là bởi vì tôi thích anh."

"Đây không là đối, a... "

Nam nhân lập tức quay mặt đi, né tránh sự đυ.ng chạm của người kia, lại không đoán trước được, còn chưa chờ hắn nói xong, phiá trước áo choàng tắm đã bị vạch ra để lộ một mảng da thịt trong suốt như ngọc tuyết, quá kích động, nam nhân hoảng hốt kinh hô:

"Cậu làm gì?!"

Nam nhân hoảng sợ phát hiện bản thân hiện tại ngay quát to cũng không có khí lực, ngược lại càng làm cho ngọn lửa du͙© vọиɠ trong mắt Tô Hạo Vũ càng mãnh liệt hơn. Ngay sau đó, y không để ý sự kháng cự của nam nhân mà lần thứ hai chế trụ đôi môi ấy. Vốn đã bị men rượu làm cho "lâng lâng", nên giờ đây Tô Hạo Vũ triệt để chìm đắm trong bể du͙© vọиɠ của chính mình, cả người bộc phát một cảm giác muốn chiếm hữu người kia, trầm mê trước người nam nhân đã khiến hắn rung động.

"Buông, ưm ưʍ... "

Nam nhân không có cách nào dừng chuyện này lại, nói chuyện không thành lại biến thành cục diện như thế này, đến tột cùng phải làm thế nào mới tốt đây?

Hắn hận mình vô dụng, cũng hận vừa rồi chính hắn đã động tâm.

Nam nhân giờ phút này đang rất mâu thuẫn.

Hắn không muốn nghĩ, thật sự không muốn nghĩ như vậy...