Chương 28

Làng du lịch ven biển có quang cảnh rất đẹp, kiến trúc xung quanh đều vô cùng tinh mỹ, hao tổn tâm huyết của biết bao kiến trúc sư nổi tiếng, mềm mại mà không thiếu phần thanh lịch, hoa lệ mà không mất đi khí phách, vẻ ngoài xa xỉ cùng cây cối xanh tươi và muôn vàn kỳ hoa dị thảo, vô cùng đặc biệt lại rất tao nhã tôn quý, khung cảnh tuyệt đẹp làm người ta vui vẻ thoải mái, lưu luyến không muốn rời đi.

Bởi vì nơi này là địa điểm quay MV mới nhất của Crazbyurn, công ty Tinh Hoàng không tiếc bỏ ra số tiền lớn bao trọn làng du lịch. Vì vậy chỉ trừ các thành viên Crazyburn ở trong các phòng tổng thống, còn lại đều là nhân viên quay phim.

Bởi vì là trợ lý bên cạnh Crazyburn, nam nhân rất may mắn được ở trong một căn phòng năm sao xa hoa, đó cũng là khách sạn tốt nhất nam nhân từng ở từ khi chào đời đến giờ, khiến nam nhân cảm thấy như một giấc mộng, rất lâu mới phục hồi tinh thần từ trong khϊếp sợ.

"Thích không?"

Tô Hạo Vũ không biết xuất hiện ở cửa phòng từ khi nào, hai tay khoanh lại, trên gương mặt tuấn dật hàm chứa nụ cười ôn nhu, nhìn nam nhân thật sau.

Toàn thân chấn động, tiếng nói tựa như ác ma khiến nam nhân lập tức xoay người, đôi mắt hoảng sợ phòng bị trừng hắn, hai tay gắt gao nắm chặt, hơi hơi run rẩy lên.

"Đại thúc, anh còn giận tôi à?"

Tiện tay đóng cửa phòng, Tô Hạo Vũ chậm rãi tiếp cận nam nhân, độ cong bên môi không ngừng dãn rộng.

"Đừng tới đây!"

Nam nhân khắc chế không được quát to thành tiếng, bước chân lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.

"Đại thúc, đừng khẩn trương, tôi chỉ tới đây hỏi xem anh có thích phòng này không thôi. Nếu anh không thích, tôi sẽ lập tức bảo họ đổi cho anh."

Tô Hạo Vũ không đoán được nam nhân sẽ phản ứng mãnh liệt như vậy, thoáng sửng sốt, đứng tại chỗ vô tội xoa tay, trên gương mặt tuấn mỹ vô trù vẫn hàm chứa nụ cười ôn hòa tao nhã, không giống như một kẻ háo sắc, ngược lại giống như một thiên sứ thiện lương.

Nam nhân cắn môi dưới, không nói một lời lùi đến sô pha phía sau, toàn thân đề phòng giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ.

Trong đôi mắt đen thâm thúy của Tô Hạo Vũ tràn đầy áy náy, hắn không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của nam nhân, thành khẩn xin lỗi: "Đại thúc, thật xin lỗi! Tôi biết chuyện lần trước anh nhất định rất hận tôi, tôi cố tình đến đây giải thích với anh, mong anh có thể tha thứ cho tôi...Hơn nữa, đồng ý cho tôi theo đuổi anh."

Nam nhân nghe xong trừng lớn đôi mắt, không dám tin nhìn Tô Hạo Vũ, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không.

"Đại thúc, em thật lòng đấy! Xin anh hãy tin tưởng em!"

(Từ chỗ này thay đổi xưng hô nhé!)

Thừa dịp nam nhân ngẩn ngơ không đáp, Tô Hạo Vũ nhấc chân, từng bước thong thả tiếp cận nam nhân, cặp mắt đen tựa như hồ sâu không đáy lóe ra nhu tình ngọt ngào, trầm thấp khan khan nói ra lời thâm tình: "Em biết lần đó em đã thương tổn anh rất nhiều, nhưng sau đó lại phát hiện ra mình có tình cảm với anh, vì vậy trong lúc xúc động nhất thời làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như thế...Chỉ là, em không thể khống chế trái tim của mình, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày mỗi đêm em đều nghĩ đến anh, nghĩ xem phải giải thích thế nào với anh, làm thế nào để anh tha thứ cho em, cũng tiếp nhận tình cảm của em."

"Đại thúc, anh có thể tha thứ cho em không?"

Đi tới trước sô pha, Tô Hạo Vũ bỗng nhiên dừng lại, thẳng tắp nhìn chằm chằm nam nhân, không cho y chút né tránh nào.

Nam nhân hoàn toàn ngây người!

"Đại thúc, nếu như có thể khiến anh hết giận, chỉ cần anh mở miệng, muốn em làm gì cũng được."

Thấy nam nhân không nói lời nào, Tô Hạo Vũ kiên nhẫn mở miệng lần nữa, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trùm nam nhân nhỏ gầy đứng cách sô pha một chút.

Nam nhân tinh thần hoảng hốt rốt cuộc kịp phản ứng, nhận thấy mình ở gần Tô Hạo Vũ như vậy liền sợ tới mức nhảy dựng lên mà quên đi chân trái bị tật, ngay sau đó thân thể hắn mất cân bằng, ngã ra phía sau.

"A..."

Nam nhân kêu ra tiếng, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, chờ đợi đau đớn.

Không ngờ, một đôi tay cường tráng hữu lực đem thân thể mềm mại của nam nhân ôm vào ngực, một mùi hương nhẹ nhàng xông vào mũi. Nam nhân mãnh liệt mở mắt ra, đập vào mắt là tuấn dung phóng đại của Tô Hạo Vũ, cùng với cặp mắt thâm thúy ôn nhu của hắn.

Dường như lại trở về với một hồi ác mộng không thể nào quên kia, nam nhân vội vàng trốn khỏi sự ôm ấp của Tô Hạo Vũ, sắc mặt trắng bệch bất kham, khập khiễng chạy đến vị trí xa hơn, hai tay ôm bả vai lạnh run.

"Thật xin lỗi, xin cho tôi một chút thời gian, tôi chuẩn bị xong sẽ lập tức đi làm việc."

Trong thanh âm run rẩy của nam nhân có một chút sợ hãi, y cúi thấp đầu, bên gọng kính màu đen tràn ra một giọt nước mắt nóng bỏng. Hai mắt nóng rực, trái tim cũng theo đó mà đau đớn.

"Anh thật sự không tha thứ cho em ư?"

Tô Hạo Vũ xoay người, vẻ mặt ảm đạm, tự bi tự ưu mà nhìn nam nhân, gương mặt tràn đầy hối hận và thống khổ.

(Thủy Thủy (tác giả) không nhịn được nhảy ra chống nạnh trừng mắt: "Họ Tô, cậu diễn giỏi thật đấy nhỉ. 😒

Tô Hạo Vũ liếc mắt một cái lạnh thấu xương: "Cút!"

Thủy Thủy: *che mặt khóc ròng chạy đi*)

Nam nhân không ngẩng đầu lên cũng không nhìn hắn, chỉ ngồi xổm xuống, cuộn mình không ngừng run rẩy, vô ý thức lắc đầu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi...Xin ngài buông tha tôi đi...Tôi không phải...tôi không phải..."

"Em đương nhiên biết anh không phải như vậy!" Tô Hạo Vũ không thuận theo mà tiến lên, sải bước tới trước, ngồi xổm xuống đem thân thể run rẩy của nam nhân ôm vào lòng, thanh âm tràn ngập hối hận kèm theo vài tiếng nức nở, ám ách khẩn cầu: "Đại thúc, thật sự thật sự xin lỗi, tha thứ cho em được không? Cho dù anh không chấp nhận sự theo đuổi của em, vậy thì hãy quên những chuyện không vui đó đi, chúng ta một lần nữa quen nhau, em nhất định sẽ không làm thế với anh, nhất định sẽ không! Có được không? Có được không? Đại thúc..."

"A a...Vì sao lại muốn làm thế với tôi?! Vì sao?! A..."

Nam nhân rốt cuộc nhịn không được thất thanh khóc rống, hai tay đánh lên người Tô Hạo Vũ, tựa như muốn đem oán hận tích tụ trong lòng toàn bộ đều phát tiết, đôi mắt dưới cặp kính che kín tơ máu làm cho người ta sợ hãi, cũng trào ra nước mắt phẫn hận.

Tô Hạo Vũ gắt gao ôm nam nhân, yên lặng thừa nhận những cú đánh bé nhỏ không đáng kể của nam nhân đối với hắn, mặc kệ quần áo xa xỉ trên người bị vò nhàu nhĩ, trong lúc nam nhân không nhìn thấy, đôi môi mỏng của y khẽ nhếch lên thành một độ cong tà ác, đôi mắt ôn nhu thâm tình kia ẩn hiện một tia chiếm hữu cùng du͙© vọиɠ...