Chương 21

Nam nhân đang ngủ say thì gặp ác mộng, bí bách đến nỗi hít thở không thông. Y vô thức lắc lắc đầu, đôi môi tái nhợt liên tục kêu rên đau đớn thống khổ, tóc mái bên trái rơi xuống sau tai, lộ ra một khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, nhưng tiếc thay lại bị một vết sẹo uốn lượn từ khóe mắt trái tới xương gò má phá hủy, giống như một con rết xấu xí, kinh hãi đến mức làm người ta buồn nôn.

Tô Hạo Vũ từ khi ôm nam nhân trở về biệt thự vẫn luôn ngồi bên giường y, sắc mặt trầm tĩnh chờ y tỉnh lại, không gọi bác sĩ đến xem xét tình trạng của nam nhân.

Nói đúng ra, hắn rất chán ghét ánh mắt nam nhân nhìn mình, thậm chí đêm qua vô ý nhìn thấy nam nhân xấu xí này có ý đồ câu dẫn Tô Hạo Hiên. Vốn chỉ muốn dạy dỗ nam nhân không biết xấu hổ này một chút, để cho ca ca hắn xem người mà anh ta coi là nhân viên tốt là loại mặt hàng gì, lại không biết được khi nhìn thấy nam nhân vừa già vừa xấu hộc máu ngất xỉu lại sinh ra một tia thương hại.

Lão nam nhân này chẳng những không biết tốt xấu còn tát hắn một cái. Nếu như là người khác không biết đã chết bao nhiêu lần, nhưng lần này hắn không chỉ không xử lý ngoan độc mà còn ma xui quỷ khiến thế nào mà đưa y trở về.

Chết tiệt! Hắn nhất định là điên rồi!

Tên què quái dị này trừ việc mùi vị bên ngoài không tệ, những thứ khác quả thực cái gì cũng không tốt!

Đôi mắt đen từng chút từng chút chuyển thành vẻ hung ác nham hiểm, Tô Hạo Vũ không có kiên nhẫn chờ đợi thêm, liền trực tiếp đứng lên, lôi nam nhân còn đang hôn mê vào phòng tắm.

“Ư…”

Bởi vì lực quá lớn, thân thể nam nhân lại bị thô lỗ lôi kéo trên mặt đất. Đυ.ng phải nền đất cứng rắn, y theo bản năng đau đớn thở hắt ra, đôi mày xinh đẹp nhu hòa nhăn lại, gương mặt càng trở nên trắng bệch bất kham.

Mâu quang âm trầm chợt lóe, Tô Hạo Vũ sắc mặt khó coi nguyền rủa một tiếng, lập tức ôm lấy nam nhân. Nam nhân nhẹ đến nỗi tưởng như không có trọng lượng khiến hắn hơi kinh ngạc một chút, lập tức một cước đá mở cửa phòng tắm, rất nhanh cởi toàn bộ quần áo nam nhân, sau đó mở nước ấm đầy bồn.

Nước ấm nhanh chóng chảy khắp toàn thân nam nhân, khiến nam nhân giảm bớt áp lực mà rên khẽ, vừa đau đớn vừa thoải mái, cả người mềm mềm ngã vào thân thể cường tráng của Tô Hạo Vũ, lung tung quơ tay như muốn bắt lấy cái gì.

Tô Hạo Vũ vẫn không động đậy, bởi vì y đã hoàn toàn nhìn tới ngây người!

Bởi vì lúc trước ánh sáng xung quanh vừa mờ vừa tối, Tô Hạo Vũ nhìn không rõ dáng người nam nhân, chỉ dựa vào tay để ôm lấy vòng eo gầy yếu gần như không có chút sẹo lồi của y. Vào lúc này, ánh sáng nhà tắm cùng làn nước ấm áp làm nổi bật da thịt trơn bóng trắng nõn của nam nhân, dưới ngọn đèn tản ra một màu đỏ ửng mê người, đặc biệt là đường cong mượt mà hoàn mỹ, tinh tế đến kinh ngạc, nõn nà như ngọc, giống như một đứa trẻ mới sinh, lại có mùi hương ngọt ngào như thiếu niên ngây ngô thẹn thùng, chỗ nào cũng lộ ra một cỗ mị hoặc liêu hồn đoạt phách.

Lúc này, nước ấm làm cho tóc mái trên mặt nam nhân ướt sũng, phủ lên vết sẹo dài chói mắt kia, chỉ lộ ra dung nhan xinh đẹp tuyệt trần khi không đeo kính. Đôi mắt nhắm chặt, lông mi cong dài khẽ run, cái mũi tinh xảo không cao không thấp hơi hồng hồng, đôi môi trắng nhợt hiện ra ánh sáng tiên diễn mềm mại, hơi hơi hé ra, lộ ra mấy chiếc răng trắng noãn.

Mũi nóng lên, Tô Hạo Vũ vội vàng cúi đầu. Hắn thấy máu mũi mình chảy xuống nhưng không hề biến sắc, thậm chí còn nhếch môi cười như trẻ con phát hiện ra món đồ chơi mới lạ, bỏ đi vẻ lo lắng, tâm tình thoải mái mà nở nụ cười.

“Đại thúc, thì ra anh cũng không 'xấu' nhỉ! Cư nhiên lại là một miếng đậu hũ Tây Thi tiềm ẩn nha! Chậc chậc…xem ra lúc nãy tôi quả thật có chút thô bạo, đáng ra phải thương hương tiếc ngọc mới phải…Nhưng mà, bây giờ tôi sẽ giúp đại thúc cảm thụ việc làʍ t̠ìиɦ dục tiên dục tử thế nào, chắc chắn sẽ không làm đại thúc tức giận, ha ha…”

Tô Hạo Vũ vừa lầm bầm vừa cởϊ qυầи áo của mình, ôm nam nhân thần chí không rõ vào lòng, động tác ôn nhu cẩn thận giống như đối xử với người yêu. (Giống tự kỉ vậy ba :v)

Cứ như vậy, dưới tình huống không chút ý thức, nam nhân một lần nữa bị Tô Hạo Vũ 'quang minh chính đại' xâm phạm…

Sau khi xong việc, Tô Hạo Vũ thân tâm sung sướиɠ, ôm nam nhân nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, ngửi mùi thơm cơ thể nhẹ nhàng từ người nam nhân, thoải mái dễ chịu mà ngủ cả một đêm.

Giữa trưa ngày thứ hai, Tô Hạo Vũ đang ngủ say thì tỉnh lại, cuối cùng cũng hảo tâm gọi điện cho bác sĩ riêng chữa trị vết thương cho nam nhân, cũng sắp xếp chuyên gia ở lại chăm sóc y, sau đó hắn lái xe rời khỏi biệt thự.

Đúng giờ tới công ty Tinh Hoàng, Tô Hạo Vũ đi vào phòng giám đốc thì thấy bốn người kia đã sớm ở đây chờ hắn, vả lại mỗi người đều sắc mặt âm trầm bất định.

“Hử, chẳng lẽ từ đêm qua đến giờ tự do cuồng hoan mười mấy tiếng nhưng các cậu vẫn chưa thỏa mãn à?”

Khuôn mặt tuấn dật mê người của Tô Hạo Vũ mang theo nụ cười, hắn đi đến ngồi bên cạnh Phong Diệu Nhiễm, tự châm một điếu xì gà, tư thái tao nhã chậm rãi hút.

Nhìn thái độ hắn vẫn giống như thường ngày, nhưng quen biết nhau lâu như vậy, ai nấy đều thấy tâm tình Tô Hạo Vũ tốt hơn mọi khi, không khỏi nghi hoặc trong lòng.

"Vũ có gì vui chia sẻ cho chúng tôi nghe xem?"

Ngũ quan anh tuấn lãnh khốc của Phong Diệu Nhiễm hơi giãn ra, trêu chọc Tô Hạo Vũ ngồi cạnh.

“Ha ha, chỉ là ăn được một loại 'đồ ăn' ngon miệng, có gì đáng giá để chia sẻ đâu.”

Tô Hạo Vũ tươi cười ôn hòa với bạn tốt, nhẹ nhàng đơn giản nói vài câu, sau đó lập tức đem tầm mắt chuyển hướng về Lăng Diễm sắc mặt tối tăm, tò mò hỏi han: “Diễm, chẳng lẽ có chuyện gì tôi không biết ư?”

Giờ phút này Lăng Diễm đang nghẹn một bụng lửa giận, cũng không biết là tức tối cái gì, dù sao tâm tình cũng vô cùng khó chịu. Vừa nghe câu hỏi của Tô Hạo Vũ, hắn như bị chọc vào tổ kiến lửa mà nhảy dựng lên từ ghế sopha, vẻ mặt âm trầm lớn tiếng mắng:

“Mẹ nó! Ông đây lần đầu tiên bị người khác đùa giỡn như vậy, nếu không phải đại ca tìm ra đầu sỏ cố ý làm hỏng trang phục diễn xuất, tôi còn tưởng tên quái dị kia cố ý trả thù tôi từng ngược đãi hắn chứ! Chết tiệt! Ông đây muốn đi gϊếŧ cái tên ăn cây táo rào cây sung hỗn đản Lý Tư, nếu không phải vì hắn, tôi cũng sẽ không, cũng sẽ không…”

Cũng sẽ không cái gì? Lăng Diễm không nói nên lời, chỉ phiền muộn cào cào mái đầu đỏ rực, sắc mặt càng xanh mét khó coi. Đánh chết y cũng sẽ không thừa nhận chính mình lại sinh ra cảm giác áy náy với tên quái dị, còn có chút lo lắng cho tình trạng hiện tại của hắn…

_______

Like và comment mạnh cho tui có động lực xua đuổi con sâu lười đi mọi người ❤