Chương 20

Đau…

Cả người đều đau…

Đặc biệt là cái chỗ tư mật kia…

Miệng vết thương bị xé rách đau đớn đến nỗi dường như răng nanh của nam nhân cũng phát run…

Lăng nhục tàn bạo hung hăng đập tan toàn bộ tự tôn còn lại của nam nhân, chỉ còn có…

Những giọt lệ lạnh như băng…

Bóng đêm khôn cùng vô tận…

Nam nhân cuộn chặt thân thể dơ bẩn bất kham bị bóng đen bao phủ, gắt gao ôm chặt hai vai run rẩy, móng tay đâm thật sâu vào làn da, nội tâm phẫn nộ và khuất nhục biến thành một tiếng kêu khàn khàn bi thương…

“A…”

Lúc này, từ xa truyền đến từng hồi nhạc cuồng loạn mạnh mẽ, tiếng thét si mê tận trời sao lại nhiệt tình hưng phấn như vậy, quanh quẩn không dứt trong bóng đêm xinh đẹp…

Đột nhiên, nam nhân khe khẽ nở nụ cười, vừa châm chọc vừa chua xót…

Mười hai giờ tối, cuối cùng band mới kết thúc show diễn. Họ hô to “Bye bye” nhiệt tình, tuyên bố chấm dứt.

“Mẹ! Đồ xấu xí, anh tính ăn trộm ăn cắp cái gì?! Xem lão tử có đánh chết anh không!”

Vừa mới trở lại phòng nghỉ, Lăng Diễm nhìn thấy nam nhân đang ngồi xổm gần như quỳ trên mặt đất mà sắp xếp đồ đạc, không nói hai lời liền xông lên đạp thân thể gầy yếu nam nhân mà hành hung, trên gương mặt búp bê lộ rõ sát khí.

Những thành viên khác của Crazyburn theo vào sau đều thờ ơ lạnh nhạt. Người cuối cùng đi vào là Tô Hạo Vũ, y thản nhiên nhìn lướt qua nam nhân, khép lại cửa phòng phía sau.

“Ư…”

Nam nhân giống như chó con bị Lăng Diễm cao lớn một tay xách lên. Đầu tiên bụng bị hung hăng đạp một cước, sau đó trên mặt bị đấm một cái rất mạnh, kính trên mắt liền rơi xuống, hoa mắt ù tai. Hai tay của y bị bắt chéo sau người, tóc phút chốc bị một bàn tay to lớn kéo mạnh, toàn bộ thân thể bị gập lại, rầm một cái quỳ gối trên sàn nhà cứng rắn. Thân thể đã rệu rã lần thứ hai truyền đến một trận đau đớn thảm thiết, khiến hai mắt nam nhân tối sầm, rốt cuộc không chịu nổi áp lực mà phun ra một búng máu lớn.

Thấy thế, sắc mặt những người khác đều thay đổi, hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Diễm xuống tay nặng như thế, lại đánh người khác đến hộc máu.

“Diễm, đủ rồi!”

Tô Hạo Vũ bước lên phía trước kéo tay Lăng Diễm đang giận dữ, thấp giọng trách cứ:

“Chỉ dạy dỗ một chút, sao cậu lại không khống chế được như thế.”

“Shit! Tôi có chừng mực mà!”

Lăng Diễm nhất thời tỉnh mộng! Nhanh chóng biện hộ cho bản thân, dường như không nghĩ rằng nam nhân không chịu được đòn như vậy.

Sau đó y buông hai tay nam nhân, giả làm bộ dạng rất vô tội nhún nhún vai, không chút nào áy náy mà lùi lại đằng sau mấy bước. (Muốn đạp cho bạn LD này một đạp gke :(()

Thân thể được tự do, nam nhân lập tức mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, tóc mái thật dài trên trán che đi khuôn mặt vặn vẹo thống khổ trắng bệch của nam nhân, chỉ có một tiếng rêи ɾỉ khàn khàn yếu ớt.

“Vũ, cậu trở nên mềm lòng từ bao giờ vậy?”

Y Ân Tuấn bất mãn liếc nhìn Tô Hạo Vũ, thong thả bước đến trước mặt nam nhân nằm úp sấp trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nam nhân chật vật, gương mặt vừa rồi trên sân khấu tràn ngập biểu tình nhiệt tình phóng túng giờ chỉ còn tối tăm bất định, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy câu tiếng Trung tiêu chuẩn: “Đại thúc xấu xí, anh có biết anh vừa làm Crazyburn chúng tôi mất mặt trước fans hâm mộ không?”

“Tôi cảm thấy tuần này anh biểu hiện rất tốt, rất thích hợp làm công việc trợ lý.” Phong Diệu Nhiễm ngồi xuống sô pha, tư thái tùy ý vắt chân, tuấn nhan lãnh khốc, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm thân thể khẽ run của nam nhân dưới đất, tiếng nói trầm thấp từ tính tràn ngập một cỗ áp lực vô hình cùng lạnh lẽo thấu xương: “Nếu anh có bất mãn gì đối với chúng tôi, anh có thể điều chỉnh thái độ hoặc tự từ chức, phạm sai lầm thấp kém thế này chỉ làm tôi cho rằng anh cố ý.”

“Nói nhiều làm gì, sa thải là xong.”

Bạch Tử Khiêm mệt mỏi rúc vào sô pha, trong đôi mắt phượng lóe ra một tia quang mang lạnh lẽo, biếng nhác lấy ra điện thoại di động, ngón tay thon dài trắng nõn giống như tử thần khống chế mọi thứ, muốn ấn một nút.

“Khoan đã…”

Đúng lúc này, Tô Hạo Vũ đang lặng im đứng bên cạnh bỗng ngăn cản động tác của Bạch Tử Khiêm, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn mang nụ cười ôn hòa tao nhã: “Một lão nam nhân mà thôi, không cần phải lãng phí công sức của 'Bạch long', cứ để tôi xử lý.”

“Vậy cậu nhanh lên, tôi ghét mùi máu tươi.”

Bạch Tử Khiêm khinh bỉ cau đôi mi xinh đẹp, thu hồi dụng cụ, uể oải ngáp một cái.

Tô Hạo Vũ cười cười, chợt xoay người đi tới trước mặt nam nhân, dùng chân đá đá hắn: “Đại thúc, sao anh không chết đi?”

Nam nhân vẫn đang chìm trong đau đớn vừa nghe thấy thanh âm này, cả người bỗng nhiên chấn động. Gần như sử dụng khí lực toàn thân, y cố gắng đứng lên, động tác chậm chạp nhưng lại điên cuồng, sắc mặt trắng xanh phẫn nộ quăng cho Tô Hạo Vũ một bàn tay.

Chát!

Chỉ một thoáng, không khí xung quanh lặng ngắt như tờ, không gian quỷ dị đọng lại thành một mảnh sương giá khϊếp người.

Kỳ thật với thân thủ của Tô Hạo Vũ, đương nhiên không thể để nam nhân đi đứng không tiện đánh hắn, nhưng hắn quá mức tự phụ kiêu ngạo, cho dù hắn biết nam nhân hận thấu mình, nhưng chẳng qua chỉ là một kẻ yếu đuối chất phác ti tiện, hắn thậm chí còn cho rằng chính mình vừa cứu nam nhân một mạng, y hẳn là phải cảm tạ hắn mới phải.

Ỷ vào những nguyên nhân ấy, Tô Hạo Vũ tuyệt không dự liệu được lá gan nam nhân cư nhiên lớn như vậy.

Cho nên hắn mới có thể trong tình huống không phòng bị trúng một cái tát của nam nhân.

Gương mặt vốn anh tuấn lạnh nhạt vào lúc này nháy mắt hiện lên biểu tình hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi. Con ngươi thâm trầm của hắn hơi nhíu lại, hướng về nam nhân đang oán hận trừng hắn, lạnh lùng quỷ dị gợi lên khóe miệng: “Đại thúc, sao lực của anh nhỏ thế? Để tôi dạy anh cách tát người nhé.”

Chát!

So với vừa rồi, một tiếng bạt tai càng chói tai đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, cùng với tiếng một vật thể ngã xuống. Thân thể nam nhân bị đánh bay, nặng nề đυ.ng vào vách tường, lần thứ hai kêu rên phun ra một búng máu, hoàn toàn ngất xỉu.