Chương 18

Hôm nay quay ở bờ biển, xung quanh đặt la liệt những thiết bị âm nhạc, quay phim, ánh sáng, bối cảnh là bờ biển mênh mông vô bờ xanh thẳm, đối diện cách đó không xa là một sân khấu rất lớn sừng sững trên bờ cát, giống như hòa làm một cùng với thiên nhiên, có một loại ý nhị tiêu sái không nói nên lời.

Lúc Crazyburn đến trường quay là năm giờ chiều, bọn họ có có ba giờ chuẩn bị, buổi tối đúng tám giờ sẽ bắt đầu diễn.

Trong tuần này, lượng album tiêu thụ của Crazyburn đã thu hút sự chú ý và khen ngợi của báo chí, cũng thu hút được thêm nhiều fan hâm mộ trong nước, bọn họ mỗi người mỗi vẻ, mỗi MV lại có bối cảnh và cốt truyện riêng biệt. Kỳ thật đối với Crazyburn mà nói, mỗi MV giống như một cơ hội giúp cho họ luyện tập nâng cao khả năng diễn xuất, đây là đãi ngộ đặc biệt chưa bao giờ có của một ban nhạc Rock n Roll, có thể thấy Tinh Hoàng vô cùng coi trọng bọn họ.

Nam nhân lái xe vào trong bãi đỗ xe giữa sườn núi, tránh được những phóng viên đang săn tin, cùng người đại diện Lý Tư và một đoàn vệ sĩ đưa năm vị thiếu gia vào trong đường hầm chuyên dụng, đi vào phòng hóa trang mà công ty đã sắp xếp, nghỉ ngơi một lúc sau đó bắt đầu hóa trang.

Nam nhân vội trước vội sau bưng trà rót nước, cũng đưa trang phục diễn xuất đã xem xét cẩn thận lần thứ hai giao cho người đại diện Lý Tư, sau đó nam nhân lại khập khiễng đi chỗ khác, tự mình kiểm tra lại những vật phẩm riêng tư mà các vị thiếu gia mang bên người, tránh cho họ tìm không thấy đồ vật yêu thích lại giận dữ với y.

Trước kia khi làm việc cho những minh tinh khác, những vật phẩm riêng tư của các minh tinh họ đều tự bảo quản, không để cho nam nhân đυ.ng vào một chút, nhưng bây giờ lại hoàn toàn tương phản. Nam nhân khẽ thở dài, đây cũng là công việc đau đầu nhất của hắn, tất cả những vật phẩm riêng tư của bọn họ đều là những loại hàng hóa cao cấp nam nhân đã từng gặp hoặc chưa nhìn thấy bao giờ, chỉ cần xước xát một chút liền phải bồi thường một khoản tiền rất lớn, cho nên khi nam nhân sắp xếp đồ vật đều rất cẩn thận, sợ mình sẽ làm hỏng.

Nam nhân đang chăm chú cúi người sắp xếp đồ đạc không phát hiện ra Lý Tư đứng sau hắn, vẫn đang ôm trang phục diễn xuất, khi nhìn chằm chằm bóng dáng nam nhân lộ ra một ánh mắt mưu mô ác độc.....

Bảy giờ tối, sau khi năm vị đại thiếu gia đã ăn cơm xong, nam nhân liền đi xếp hàng lĩnh phần cơm của mình.

Nam nhân đỡ lấy cặp l*иg cơm vừa là cơm trưa vừa là cơm tối của mình, một mình một người đến giữa vách đá ở sườn núi cao, tìm một tảng đá lớn sạch sẽ ngồi xuống chậm rãi ăn.

Nơi này có tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy sân khấu ở bờ cát đối diện không sót một chút nào. Ánh chiều tà đang chậm rãi tản đi, chỉ còn lưu lại một tia nắng đỏ tươi nơi chân trời, trên mặt biển xanh lam xinh đẹp nhộn nhạo gợn sóng, trầm tĩnh chờ đợi màn diễn sắp đến.

Nam nhân nhai kỹ nuốt chậm, không tự giác mà đem tầm mắt đặt hết trên sân khấu kia. Lúc này nhân viên đã bật đèn ở bốn phía, sắc màu rực rỡ khiến người ta mê muội, mà ở thính phòng dưới khàn đài đã sớm có vô số fan tụ tập, bọn họ không ngừng gào thét tên Tiếng Anh của Crazyburn, những gương mặt điên cuồng si mê kia dường như làm nam nhân đau đớn hoảng hốt, có một loại ảo giác bi thương.

Nuốt đồ ăn xuống, nam nhân cúi đầu, nhìn cặp l*иg màu trắng trong tay cùng những hạt cơm trắng mịn bé nhỏ, nam nhân chớp chớp đôi mắt có chút chua xót, sau đó lại tiếp tục múc cơm ăn, nhưng đôi mắt mê ly kia không còn lưu luyến nhìn cảnh tượng phía dưới kia nữa.

“Sao một mình anh lại ăn cơm ở đây?”

Tiếng nói trầm thấp giàu từ tính bỗng từ phía sau truyền đến. Nam nhân sợ tới mức thiếu chút nữa đánh đổ cặp l*иg trong tay, y vội vàng đứng lên quay đầu lại, nơm nớp lo sợ khom lưng xuống, tiếng nói khàn khàn mang theo một tia sợ hãi: “Chào ngài, Tô tiên sinh.”

“Tôi không làm phiền anh chứ?”

Tô Hạo Hiên tao nhã bước đến bên nam nhân, không thèm để ý mình đang mặc một bộ tây trang đắt tiền, ngồi xuống tảng đá nam nhân vừa ngồi, ngũ quan anh tuấn mị lực hàm chứa ý cười ôn hòa.

“Không, không có…”

Nam nhân thất thần trong giây lát. Huynh đệ Tô gia tuy không phải sinh đôi, nhưng đều có được khí chất cao quý bức người, khuôn mặt tuấn mỹ gần giống nhau đều đem cho người ta một loại cảm giác ấm áp hiền hòa thân thiết, nếu không phải Tô Hạo Vũ nhuộm tóc màu tím, nam nhân thiếu chút nữa nghĩ mình nhận nhầm người.

“Ha ha, cứ ngồi xuống đây, tiếp tục ăn đi.”

Tô Hạo Hiên cười cười, vẫy tay với nam nhân, sau đó dời tầm mắt, con ngươi đen sâu không thấy đáy.

Nam nhân vừa nghe, vừa sợ vừa hoảng, lại còn xấu hổ.

Giương mắt nhìn lên, trên tảng đá kia phần lớn đều bị thân hình cao lớn của Tô Hạo Hiên chiếm cứ, nào còn chỗ cho hắn ngồi.

Hơn nữa, bên cạnh không còn tảng đá nào nữa.

Nam nhân do dự một lúc, sau đó đứng ăn cơm, không nói năng gì mà lén lùi lại đằng sau.

Tô Hạo Hiên không chú ý nam nhân, mà vẫn trầm mặc ngắm nhìn sân khấu kia. Nếu có người cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra đôi mắt luôn mang ý cười của hắn đang nhìn chăm chú một chỗ, đột nhiên phát ra một tia lệ khí hung ác nham hiểm khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Thời gian qua rất nhanh, nam nhân cuối cùng ăn xong đồ ăn trong tay, cánh tay nâng lên lâu có chút mỏi.

Nam nhân lén nhìn Tô Hạo Hiên từ lúc ngồi xuống đến giờ không nói một câu, nghĩ ngợi một lúc, cẩn thận hạ giọng phá vỡ yên lặng: “Thật xin lỗi, Tô tiên sinh, tôi ăn xong rồi…”

“À…Phiền anh lấy giùm tôi một chai rượu được không…” Ngừng lại một chút, Tô Hạo Hiên quay đầu, mỉm cười với nam nhân, giải thích. “Anh biết đấy, em trai tôi biểu diễn cực kỳ xuất sắc, nếu vừa uống rượu vừa thưởng thức, có lẽ sẽ càng thêm hứng thú.”

Nam nhân sửng sốt, vội gật đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Nam nhân rất kỳ lạ, kỳ thật y chỉ đơn thuần nghĩ rằng Tô tiên sinh có chỉ thị gì y cũng sẽ tuyệt đối nghe theo, không nghĩ rằng Tô tiên sinh sẽ nói chuyện ôn hòa như vậy với một tên nhân viên hạ cấp như y. Nghĩ đến sự lãnh khốc vô tình của Tô Hạo Hiên lúc đuổi Kiều Khả Hân đi, nam nhân nhịn không được cả người run lên…