Chương 13

“Sao anh lại ở ngoài đây một mình? Vì sao không vào đi?”

Đang lúc nam nhân trầm tư suy nghĩ, một tiếng nói trầm thấp giàu từ tính mang theo tiếng cười truyền vào trong tai, khiến nam nhân giật mình hoảng sợ vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ động tác của nam nhân quá đột ngột, hơn nữa vị trí của người nói rất gần hắn, ngay sau đó, chuyện không may xảy ra.

Bởi vì cả đêm qua mẹ y gọi điện nói liên hồi khiến cho cả đêm Tô Hạo Vũ ngủ không ngon, trời còn chưa sáng đã chạy bộ bên bờ biển, thuận tiện giải sầu. Không nghĩ rằng vừa trở về đã nhìn thấy lão nam nhân hôm qua vừa trở thành trợ lý của bọn họ, một mình một người cầm hành lý đứng ở trước cửa, đầu cúi thấp lẩm bẩm cái gì trong miệng.

Lòng hiếu kỳ nổi lên, y đi về phía trước, vì lễ phép mà hơi khom lưng xuống, muốn nghe xem nam nhân này đang nói cái gì, nhưng không biết lão nam nhân này phản ứng mạnh như vậy. Không biết trùng hợp hay là cố ý, môi nam nhân ngay lập tức dính vào môi y, nhất thời hai người đều vì ngạc nhiên mà sững lại.

Hô hấp nam nhân cứng lại, trong đầu trống rỗng, dường như sợ hãi quá độ. Trong lúc đó nam nhân quên hết mọi thứ, chỉ biết trợn to cặp mắt dấu sau gọng kính đen, ngây ngốc nhìn Tô Hạo Vũ đang miệng đối miệng với hắn, toàn thân cứng ngắc.

Đồng tử màu đen thâm thúy giống như có thể hút đi linh hồn người khác phát ra một ánh nhìn kinh ngạc, một tia hung ác nham hiểm cùng chán ghét xẹt qua. Khóe môi nửa ôn nhu nửa bạc tình hơi gợn lên thành một độ cung cương bên miệng, nhưng giống như phát hiện ra một loại quả ngon vô cùng thơm ngon, đôi môi mỏng hoàn mỹ chậm rãi mở ra một khe hở hẹp, lộ ra chiếc răng nanh trắng sáng, sau đó...

Nhanh chóng kẹp vào cánh môi mềm mại khiến y thoải mái kia, hung hăng cắn!

“Ư…”

Trên môi truyền đến một trận đau đớn giống như đánh thức nam nhân, hắn kinh hãi vội vàng đẩy ra Tô Hạo Vũ gần trong gang tấc, tóc mái bên trái che đi gương mặt trắng nõn bị hất ra, đôi mắt tránh né bị cặp kính che đi, khiến người ta không nhìn thấy rõ cảm xúc bên trong.

“Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Xin ngài hãy tha thứ, tôi không cố ý! Thật sự thật sự vô cùng xin lỗi!”

Nam nhân nói năng lộn xộn khom lưng xuống xin lỗi, không dám nhìn thẳng thiếu niên tóc tím trước mặt để xem biểu tình giận dữ của y, trong lòng âm thầm kêu không xong, sao lại…Sao có thể phát sinh chuyện này?

Đang lúc nam nhân làm tốt công tác chuẩn bị, có lẽ sẽ bị tiếp tục mắng chửi, hoặc là bị đánh đập, hoặc là bị sa thải. Trong lúc hắn đang suy nghĩ hỗn loạn, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến một tiếng cười nghe tao nhã lại mang khí tức ái muội trêu chọc: “Ha ha…Thật là một đại thúc thú vị…”

Thân thể căng cứng của nam nhân không tự chủ được run lên một chút, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn Tô Hạo Vũ. Trực giác nói cho hắn biết thiếu niên này không thô bạo như hắn nghĩ.

“Nếu có thể làm cho ngài hết giận, mời đến đi…”

Nam nhân cho rằng bởi vì bị mình 'khinh bạc' nên Tô Hạo Vũ sẽ tát hắn, hoặc đá hắn. Nam nhân khẽ cắn môi nhắm hai mắt lại, run rẩy chuẩn bị nhận lấy giáo huấn thảm thống sắp gặp phải.

Tô Hạo Vũ nghe vậy giật mình một chút, không nghĩ rằng lão nam nhân này chẳng những thú vị, còn rất…

Còn rất cái gì, Tô Hạo Vũ không tiếp tục nghĩ nữa. Ngũ quan tuấn mỹ như cũ treo lên ý cười thản nhiên tao nhã, lướt qua nam nhân đi về hướng biệt thự. Một buổi sáng gây sức ép khiến bụng y sôi lên ùng ục, chuyện 'ngoài ý muốn' vừa rồi cũng chỉ là trêu chọc mà thôi, đối với Tô nhị công tử không thiếu mỹ nhân bên cạnh là chuyện bình thường.

Dù chỉ là một đυ.ng chạm nhẹ nhàng như vậy, nhưng Tô Hạo Vũ vẫn có một chút cảm giác ghê tởm. Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hôn môi cùng một nam nhân vừa già vừa xấu, thích mới là lạ!

Ngoại trừ, đôi môi kia vừa mỏng vừa mềm, còn mang theo mùi hương trong veo…

Thanh âm mở cửa khiến nam nhân giật mình mở mắt. Vừa ngẩng đầu lên, thân ảnh Tô Hạo Vũ đã biến mất trong cửa lớn mạ vàng, nhưng nam nhân cảm thấy may mắn không phải vì không bị đánh, mà là Tô nhị công tử rất 'săn sóc' không giống Lăng Diễm khóa cửa lại.

Thở dài một hơi, nam nhân thả lỏng thần kinh, lập tức kéo hành lý cũ nát của mình khập khiễng đi vào…

Nam nhân đoán rằng trong biệt thự hẳn phải trang hoàng vô cùng đẹp đẽ, nhưng khi hắn bước vào thì không phải sự xa xỉ hoa lệ như trong tưởng tượng mà là một khung cảnh vô cùng đơn giản thoải mái.

Trong phòng khách to lớn chỉ có một bộ sô pha giá trị xa xỉ, những đồ dùng công nghệ cao chỉ có một chiếc tivi LCD tinh thể lỏng màn hình siêu lớn cùng một chiếc tủ lạnh hiện đại thể tích không nhỏ, những vật trang trí khác đều không có. Bên cạnh cửa sổ là một sân khấu loại nhỏ, trên mặt đất bóng loáng trải thảm được dệt bằng chất liệu sang quý, bên trên đặt nhạc cụ Rock and Roll đủ loại kiểu dáng, bối cảnh sân khấu là bờ biển xanh cát vàng mênh mông vô bờ cùng không trung xanh thẳm. Ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi qua cửa sổ thủy tinh trong suốt dường như làm cho người ta thêm lóa mắt rực rỡ.

Nam nhân hoảng hốt ngẩn người một chút, cắn môi dưới, muốn để cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ thần sắc quá mức thất thố của mình.

Con người đen bóng dưới mắt kính xẹt qua một tia khác thường. Nam nhân thu lại tầm mắt lưu luyến nhớ nhung của mình trên sân khấu nhỏ, xoay người xem xét lần thứ hai bố cục của nơi này, phát hiện ra bên cạnh phòng bếp có một phòng dán chữ 'Phòng ngủ của trợ lý' bên trên liền mang theo hành lý khập khiễng đi đến gian phòng kia…

_______

Đọc lại vẫn thấy căm tức quá trời :((