Chương 12

Trong thế giới của nam nhân không có gì ngoài mộng ảo mười năm trước tựa như hoa trong gương, trăng trong nước. Dường như tất cả những gì tốt đẹp nam nhân có được đều phai nhạt đi theo năm tháng, những thứ khác chiếm phần lớn thời gian, mỗi ngày chỉ cần mở mắt ra là không ngừng chịu khổ chịu khó làm việc, dù là tuấn nam mỹ nữ đủ loại kiểu dáng, hành vi, cử chỉ vẫn luôn nhục mạ hắn một cách thô bỉ bất kham. Dù bị xử phạt về thể xác hay bị châm chọc đến hèn mọn, nam nhân đều rất cố gắng hòa nhập với việc sinh hoạt này, làm cho mình nhỏ bé như một hạt cát không có gì đáng chú ý, gian khổ mà sống.

Nhưng hôm nay, nam nhân vì trễ xe buýt mà phải đi bộ hai tiếng, tay xách một vali loại lỗi mốt nhất trên thị trường, thở hồng hộc đứng trước tòa nhà xa hoa tráng lệ giống như một cung điện, trong phút chốc, dường như thời gian đem hắn quay trở về thời thiếu niên khinh cuồng sáng lạn, khiến cho trái tim hắn hoảng hốt, thật lâu không thể tự thoát ra được…

“Hi, một ngày nào đó em nhất định sẽ trở thành ca sĩ nổi tiếng thế giới! Đến lúc đó, anh sẽ đem xây một biệt thự xa hoa lộng lẫy làm lễ vật tặng cho em.”

Nam nhân cao lớn tắm dưới ánh mắt trời ôn nhu nói ra lời thâm tình sâu nặng, khuôn mặt anh tuấn đầy mị lực tươi cười, đôi mắt đen tràn đầy sủng ái.

“Nếu em không muốn thì sao?”

Ánh mặt trời rực rỡ soi chiếu thân ảnh của hắn, mờ mờ ảo ảo, làm cho thân hình thon dài cân xứng lại càng mảnh mai, càng thêm hoàn mỹ tinh xảo. Tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng tựa như gió xuân mềm mại khiến trái tim người vui vẻ thoải mái, thanh âm dễ nghe khiến người ta đắm chìm, khuôn mặt như ẩn như hiện, thế nào cũng nhìn không được, giống như chỉ cần một làn gió thổi qua sẽ lập tức biến mất….

“Vậy anh đem bản thân mình tặng cho em, thế nào?”

Hắn phải trả lời thế nào?

Lời nói ôn nhu thâm tình như vậy, dù là ai cũng không thể cự tuyệt được…

Chỉ là…

Chỉ là…

Chỉ là…

Chỉ................

Bỗng nhiên, một tiếng phanh xe chói tai vang lên giống như tiếng sấm, vô tình đem những hình ảnh yếu ớt ẩn hiện trong không khí đánh tan, cũng đồng thời đem nam nhân đang ở trong mộng tưởng trở về hiện tại.

“Đồ xấu xí! Mới sáng sớm đứng ở đây làm gì? Còn không đi vào đi, lão tử đói sắp chết rồi!”

Từ trên chiếc xe thể thao đỏ rực số lượng có hạn, một thiếu niên tóc đỏ dáng người mạnh mẽ nhảy xuống. Hình như y rất thích mặc quần áo trùng với màu tóc của mình, nhưng hôm nay mặc một cái quần bò màu xanh, chiếc áo bó sát cơ thể mở rộng cổ không hề kiêng nể, lộ ra cơ bắp rắn chắc mà trắng nõn, vừa trương dương lại ương ngạnh, che dấu đi không ít thanh xuân non nớt trên gương mặt búp bê tinh xảo.

“Đồ xấu xí! Anh phát ngốc cái gì! Lão tử nói anh không nghe thấy à? Thật là đáng chết!”

Nam nhân bị tiếng gầm giận dữ làm cho sợ tức mức nhanh chóng xoay người, không ngừng giải thích, thanh âm khàn khàn vô cùng sợ hãi luống cuống: “Xin lỗi…tôi trễ xe buýt, nên tới muộn một chút…Tha lỗi cho tôi, tôi lập tức đi vào phục vụ cho các cậu.”

Sắc mặt Lăng Diễm âm trầm nhìn chằm chằm nam nhân cả người run rẩy khúm núm, đôi mắt màu hổ phách phát ra một tia thô bạo, không biết vì sao, chỉ cần thấy được tên nam nhân vừa già vừa xấu này, tâm tình của y liền cực kỳ khó chịu.

Ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi dao khiến nam nhân có chút hoảng hốt, hắn theo bản năng cắn môi dưới, tay phải nắm chặt hành lý của mình, tay trái nắm góc áo thấp thỏm bất an.

“Hừ! Cái gì mà trợ lý lớn tuổi nhất toàn năng nhất, ông đây chỉ thấy một tên nhà quê chưa biết mùi đời. Thật mẹ nó…”

Lăng Diễm tỏ vẻ chán ghét xem thường mà rời tầm mắt khỏi nam nhân, y cảm thấy rằng liếc nhìn nam nhân thêm một cái nữa sẽ ngày càng ghê tởm. Sau đó y chán ghét nhổ một ngụm nước bọt vào hành lý của nam nhân, giống như đối xử với rác rưởi, ác độc đá văng nam nhân đang chặn đường, vừa thô lỗ mắng, vừa nâng cằm cao ngạo, sải bước đi vào biệt thự, sau đó cạch một tiếng khóa cổng nhốt nam nhân ở bên ngoài cổng.

Trước khi đến đây nam nhân đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, nhưng nam nhân vẫn có chút chịu đựng không nổi, bây giờ hắn như bị con búp bê rách nát ngã ngồi trên mặt đất, nơi bị đá truyền đến đau đớn nóng rực, khiến hắn khó chịu cau mày, nhưng vẫn cắn răng không để mình phát ra thanh âm nào, con ngươi đen ẩn dưới kính ướŧ áŧ nước.

Không thể khóc…Không thể làm cho mình tiếp tục mất mặt…

Nam nhân nghĩ vậy, nhưng đau khổ áp lực cùng với cơn nhức khiến cho hắn không khống chế được tuyến lệ. Hắn gian nan kéo hành lý trên tay mình, động tác tuy chậm chạp nhưng hắn vẫn hoàn toàn đứng thẳng dậy, lấy khăn tay trong túi lau sạch sẽ nước bọt trên hành lý.

(Editor: Mình giải thích đoạn này một chút: Trước đó khi gặp Lăng Diễm thì nam nhân đã cúi người xuống, vì vậy nên bây giờ khi Lăng Diễm đi rồi thụ mới đứng thẳng dậy được)

Chịu đựng đau đớn làm xong việc, nam nhân cất kỹ khăn tay lấm bẩn, giương mắt nhìn bốn phía xung quanh.

Căn biệt thự này ở trên một bán đảo tư nhân, xung quanh đều là cây cọ và cây dừa cành lá xum xuê, bờ cát cách biệt thự rất gần, ngay ở bên trái biệt thự, bởi vì đứng ở chỗ này có thể nghe được tiếng sóng biển cùng tiếng hải âu. Khắp xung quanh biệt thự có hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, cùng rất nhiều bảo vệ đi tuần tra mặt trong mặt ngoài. Quang cảnh chung quanh biệt thự vô cùng bí mật, thậm chí những nhà lân cận cũng không có, chỉ có kiến trúc xa hoa ngạo nghễ đứng sừng sững giữa cảnh sắc thiên nhiên duyên dáng, tràn ngập tư vị phóng túng.

Không biết là hạng người gì mới thích ở cái nơi này. Nam nhân trong lòng nghĩ vậy, nói thầm một câu…

Thế nhưng bây giờ không phải là lúc để hắn miên man suy nghĩ, quan trọng nhất là nếu trước tám giờ hắn không kịp vào trong biệt thự để làm việc sẽ bị khấu trừ tiền thưởng.

Công việc của trợ lý mỗi ngày đều mười hai đến hai mươi giờ, căn cứ vào lịch trình của minh tinh mà làm, đương nhiên cũng có ngoại lệ, lúc đó sẽ dựa vào thời gian tăng ca mà tính tiền lương.

Trước khi nam nhân tới đây đã hỏi Cao Lệ Chí, đáp án cũng giống như hắn đã nghĩ, chỉ cần hắn cố gắng tận tâm tận lực hầu hạ các vị thiếu gia, còn hứa hẹn rằng nếu được nói tốt thì nhất định sẽ thưởng thêm tiền cho hắn.

Nếu hôm nay là ngày đầu tiên phục vụ những vị đại thiếu gia này, nam nhân suy nghĩ cả đêm, dựa vào thời gian biểu làm việc của mình mà xem xét thì bắt đầu từ tám giờ phải làm việc.

Lại không nghĩ rằng mình không được hoan nghênh như vậy…

Nam nhân đối với việc này không dám bày tỏ bất mãn, chỉ phải tự an ủi bản thân, giống như trước kia mà khẽ nói với bản thân một câu: “Mọi việc đều sẽ ổn thôi…”

Ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt đất, ở trên kính của nam nhân vẽ ra một tia sáng dài lấp lóa, tóc mái thật dài bị gió nhẹ nhàng vuốt lên, lộ ra đôi môi gợi lên một độ cung lạnh nhạt.

Đại não nam nhân bắt đầu máy móc hoạt động, không ngừng nhẩm lại tính cách cùng sở thích cá nhân của năm vị đại thiếu gia. Nam nhân cúi thấp đầu yên lặng, chờ đợi người bên trong mở cửa cho hắn.

________

Bước vào hang sói rồi em ơi T^T