Chương 10

Lại nói tiếp, văn phòng giám đốc của công ty giải trí Tinh Hoàng không thể có người vào, bởi vì giám đốc thật sự gần như ngày nào cũng không đến, giao mọi sự vụ cho Cao Lệ Chí xử lý, cho nên nơi này giống như hang ổ của Cao Lệ Chí. Nhưng hôm nay tương đối đặc biệt, Tô tổng giám đốc cùng các vị thiếu gia đồng thời ở đây, Cao Lệ Chí bình thường vênh váo tự đắc trong phòng làm việc cũng lập tức từ giám đốc cao cao tại thượng biến thành gã sai vặt dễ bảo. Cửa vừa mở ra, một mùi hương thơm ngát thanh nhã truyền tới khiến nam nhân hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp, yên lặng cúi thấp đầu đi theo sau Cao Lệ Chí, chờ đợi số phận tiếp theo của mình.

"Tô tiên sinh, năm vị thiếu gia, xin chào mọi người!" Cao Lệ Chí vội vội vàng vàng đi tới, hướng về những người phát sáng lấp lánh ngồi trên ghế sa lông mà chào hỏi, thần tình tươi cười, hết sức cung kính chào đón. Tô Hạo Hiên nhẹ nhàng vuốt cằm, con người thâm thúy xẹt qua Cao Lệ Chí nhìn thấy nam nhân, hơi ngẩn ra, lập tức nhếch khóe môi: "Sao ông lại dẫn anh ta lên đây?"

"À, là như thế này Tô tiên sinh." Cao Lệ Chí vội vàng dịch người để cho nam nhân lộ ra trong tầm mắt của những người khác, đôi mắt nhỏ híp lại cười giải thích.

"Năm vị thiếu gia muốn một trợ lý toàn năng, tôi liền dẫn anh ta tới đây để cho các thiếu gia phỏng vấn thử."

"Là tên xấu xí à?" Một thanh âm kinh ngạc đột nhiên vang lên, khiến nam nhân hoảng sợ tới mức cả người run rẩy, không khỏi nhớ tới thắt lưng mình còn ẩn ẩn đau, nhanh chóng cúi đầu khẩn trương không biết làm sao.

"Diễm, em biết anh ta à?" Tô Hạo Hiên kinh ngạc, có cảm giác hứng thú liếc mắt nhìn Lăng Diễm đầu tóc đỏ rực ngồi cạnh, mỉm cười hỏi.

"Hừ!" Lăng Diễm bĩu môi xem thường, thân mặc một bộ áo đỏ rực rỡ như ánh lửa tựa vào ghế sa lông vắt chân chữ ngũ, trên gương mặt tinh xảo như búp bê lộ vẻ chán ghét nhìn nam nhân hừ lạnh một tiếng, âm nam trung dễ nghe phun ra một câu tiếng Anh ngắn gọn. "Không biết!"

"Anh tên gì? Đến Tinh Hoàng bao lâu rồi?" Mâu quang tinh nhuệ của Tô Hạo Hiên chợt lóe, lập tức lần thứ hai đặt ánh mắt trên người nam nhân, ôn hòa hỏi ý kiến hắn. Nam nhân cúi thấp đầu, không nói được một lời.

Thật ra nam nhân không biết rằng Tô Hạo Hiên đang nói chuyện cùng hắn, bởi vì lúc này nam nhân đang lâm vào suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, căn bản không nghe thấy.

"Tô tiên sinh hỏi anh kìa! Mau trả lời." Thấy nam nhân im lặng không lên tiếng, Cao Lệ Chí một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng khuỷu tay hung hăng huých nam nhân. Nam nhân toàn thân chấn động, hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với con ngươi đen hàm chứa ý cười của Tô Hạo Hiên, lập tức ngẩn người, không biết phải nói gì.

"Anh tên là gì? Đến Tinh Hoàng đã bao lâu rồi?" Trên gương mặt tuấn dật của Tô Hạo Hiên vẫn treo nụ cười hiền lành ấm áp, thấy vẻ mặt nam nhân có chút sợ hãi, liền săn sóc hạ giọng hỏi lần thứ hai.

"À...Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy..." Lúc này nam nhân mới hoàn toàn lấy lại tinh thần, cắn môi, đôi mắt đen dưới kính bối rối tránh đi ánh mắt Tô Hạo Hiên, cảm xúc có vẻ bất an, hơi run rẩy nói. "Tôi, tôi là Mộ Thần Hi, đã công tác ở Tinh Hoàng mười năm lẻ tám tháng..."

Cao Lệ Chí đứng bên cạnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, hung hăng lườm nam nhân không biết nắm cơ hội, trong lòng phập phồng lo sợ nam nhân nói bậy sẽ dẫn đến phiền toái. Người này không biết năm vị đại thiếu gia kia khó hầu hạ thế nào, các trợ lý mới đầu đều muốn giành giật vị trí này, không ngờ chưa đến hai mấy giờ, nếu không sợ tới mức mặt trắng bệch thì cả người cũng run rẩy thà từ chức chứ không tiếp tục làm, rơi vào đường cùng, gã mới nghĩ đến người nam nhân này. Nếu người này cũng lại không được, gã cũng hết cách...

"Ồ? Mười năm?" Thoáng kinh ngạc một chút, Tô Hạo Hiên giãn ra tuấn mi, hình như đối với lão công nhân này sinh ra hảo cảm, đôi môi mỏng từ từ lộ ra ý cười.

"Công tác ở Tinh Hoàng lâu nhất có lẽ là anh, xem ra Cao giám đốc quả thật đã hao tâm tổn trí."

"Ha ha, không dám không dám, đây là bổn phận của tôi mà." Cao Lệ Chí vừa nghe, lập tức nhếch môi cười nịnh nọt.

"Tiểu Vũ, em thấy thế nào?" Tô Hạo Hiên tùy ý thay đổi tư thế, đem tầm mắt chuyển tới thiếu niên vẫn luôn đeo tai nghe nghe nhạc ngồi bên cạnh, ánh mắt thâm thúy có thêm sủng nịch và dung túng.

Áo sơ mi màu đỏ tía chỉ cài một nút, lộ ra cơ ngực rắn chắc màu mật ong, quần bò màu lam ôm lấy cặp chân thon dài cân xứng, thiếu niên tóc tím mặt mày lạnh lùng, trên lọn tóc mỏng rủ xuống bả vai lấp lánh một đôi khuyên tai màu tím, gương mặt tuấn mỹ giống Tô Hạo Hiên, chỉ có đôi môi mỏng hơi cong lên thành một độ cung ôn nhu mà hấp dẫn trí mạng. Nghe câu hỏi của Tô Hạo Hiên, Tô Hạo Vũ tao nhã nâng cằm, bắt đầu đánh giá nam nhân, trong cặp mắt đen sâu không lường được lại có lực hấp dẫn tuyệt đối hàm chứa nụ cười thản nhiên.

Một lúc lâu sau, Tô Hạo Vũ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khuyên tai màu tím lắc lư trong không trung phát ra ánh sáng lóng lánh, cặp đồng tử ôn nhu khiến người ta không đoán ra mà nhịn không được hãm sâu trong đó hướng về thiếu niên tóc xanh đang dùng máy tính xử lý văn kiện, sau đó, hắn lần thứ hai đón nhận ánh mắt thâm thúy vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, không nói một lời nào mà nhún vai, ý tứ rất rõ ràng: hắn không sao cả.

Sau đó Tô Hạo Vũ mở to âm lượng ở Ipad cầm trong tay, tiếp tục nghe nhạc....

Ánh mắt thâm thúy trong nháy mắt xẹt qua một tia âm trầm, thần sắc Tô Hạo Hiên vẫn ôn nhã như cũ, tuấn dung thành thục mị lực hiện ra sự sủng ái của người đại ca nên có, quay đầu nhìn thiếu niên tóc xanh đang bận rộn, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng mà nhu hòa:

"Diệu Nhiễm, em chưa đến hai mươi tuổi đã phải giúp cha mình xử lý công tác, so với Hạo Vũ nhà chúng ta thông minh hơn rất nhiều. Em nghỉ ngơi một chút đi, nhìn xem trợ lý mà Cao giám đốc tìm tới thế nào, không được thì bảo anh đổi lại. Cả Tuấn và Tử Khiêm nữa, các em cùng đề ra ý kiến, anh sẽ cố gắng đáp ứng tốt nhu cầu của các em, nếu không các bác sẽ cho rằng anh là thân đại ca lại bạc đãi các em mất." Lời nói hài hước lại đầy đủ lý do thỏa đáng, thành công làm cho các mỹ thiếu niên dừng lại việc đang làm, nhìn về phía Tô Hạo Hiên lớn hơn so với bọn hắn vài tuổi, vẻ mặt khác nhau.