Chương 8

Thông qua Tiểu Chung, Chu Mạch lại được hiểu biết thêm đôi chút về tình hình kinh doanh của quán cũng như các đối thủ cạnh tranh xung quanh. Sau khi uống xong một ấm trà, cái cơ bản cần biết rõ nàng đã biết rõ ràng. Nàng lần này cũng không tính toán gặp chủ quán, vì nàng biết rõ bản thân trong tay chỉ có khoảng sáu mươi văn tiền so với số tiền mua lại quán kém khá xa, cho dù chủ quán đồng ý bán hai mươi lăm lượng bạc, nàng thật là không có khả năng nào mua nổi.

Vật giá dưới triều Minh coi như cũng ổn định, bởi vì Chu Nguyên Chương xây dựng nhà Minh đã được hai mươi mấy năm, trải qua cả trăm lần chỉnh sửa mới được hưng thịnh như bây giờ, cuộc sống của dân chúng cũng không phải tốt lắm. Một trăm văn tiền mới có thể đổi được một lượng bạc, mà hiện tại nhà chồng Chu Mạch tổng cộng có hơn mười nhân khẩu chi phí sinh hoạt một năm cũng tốn khoảng năm sáu lượng bạc. Nghĩ như vậy, Chu Mạch cảm thấy Tôn Thị cho nàng năm mươi văn tiền giống như lấy máu của bà vậy.

Sau buổi nói chuyện với Tiểu Chung, Chu Mạch bước từng bước nặng nề rời khỏi Phúc Lâm khách sạn. Trong đầu nàng đều suy nghĩ nên đi chỗ nào để gây dựng sự nghiệp. Nàng chỉ lo cúi đầu đi mà không nhìn đường, không cẩn thận đυ.ng phải một đại hán đứng đối diện, bị mắng mấy câu không có mắt à. Lúc này Chu Mạch mới vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, đã không nhìn thì thôi, vừa thấy đã bị dọa cho nhảy dựng vì trước mặt nàng đông nghẹt người.

Nàng bỗng nhớ tới cha nàng ở kiếp trước luôn căn dặn nàng một câu mỗi lần nàng đi xa nhà: "Có lợi không chiếm, có cảnh vui không xem." Chu Mạch chuẩn bị rời khỏi chốn thị phi này, nàng mới vừa bước đi được vài bước, bỗng nhiên lại suy nghĩ người cổ đại đều hiền lành chất phác như vậy, chắc là không có kẻ lừa đảo, dù sao chỉ cần bản thân cứ cúi đầu xem không nói chuyện là được, nghĩ vậy xong liền đi xem là chuyện gì.

Vì thế nàng chen vào đám người, mới phát hiện thì ra đây là một buổi luận võ. Chỉ thấy một người vạm vỡ đang đứng trên lôi đài cao kêu gào: "Còn người nào nữa? Nghe nói đa số anh hùng hào kiệt trong cuộc chinh phạt giặc ở phương bắc đều xuất xứ từ trấn Lạc Hoa, hôm nay nhìn thấy, cũng chỉ thường thôi." Vừa nói vừa dùng ánh mắt miệt thị nhìn khắp bốn phía.

"Ta tên Lỗ Bá Thiên, nếu vị tráng sĩ nào có thể đánh thắng được ta sẽ được năm lượng bạc, nếu thua chỉ cần bỏ ra hai lượng." Đại hán vẫn tiếp tục hống hách nói.

Nghe đến năm lượng bạc ánh mắt Chu Mạch sáng lên, nhưng nàng chưa thấy qua chiêu thức của tên Lỗ Bá Thiên này, nên không dám vội vàng tiến lên. Đang trong lúc nàng do dự, bên cạnh đã có người đứng ra, là một tiểu tử hơn hai mươi tuổi mặc áo xanh, nhìn thân hình tương đối cường tráng. Hắn tiến lên chắp tay ôm quyền với Lỗ Bá Thiên, cũng không dong dài, chỉ nói một chữ "mời". Lỗ Bá Thiên dùng tay phải tung chưởng tấn công đối thủ, đối phương lập tức nghiêng đầu tránh thoát, tay phải liền bắt lấy bả vai Lỗ Bá Thiên, mượn lực quật ngã đối thủ. Nam tử áo xanh chỉ dùng một chiêu liền hạ gục được đối thủ, Chu Mạch có thể nhận thấy rõ ràng tên tiểu tử áo xanh này không có chút công phu cơ bản nào, mặc dù không nói đến trình độ võ công của Lỗ Bá Thiên cao bao nhiêu, nhưng vẫn có chút thành tựu, người có luyện qua võ công hay không có luyện qua là khác nhau, cho nên căn bản là tên tiểu tử áo xanh cùng Lỗ Bá Thiên không cùng một vạch xuất phát, thế thì tại sao hắn ta có thể dễ dàng hạ gục được Lỗ Bá Thiên như vậy?

Lỗ Bá Thiên nằm trên mặt đất đợi vài phút mới đứng lên, liền tức giận lấy ra năm lượng bạc đưa cho tên áo xanh. Tuy toàn bộ quá trình thoạt nhìn rất tự nhiên, nhưng Chu Mạch lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bỗng nhiên nàng nhìn thấy trong tay áo Lỗ Bá Thiên giơ ngón cái với thanh y nam tử, nàng liền sáng tỏ, thì ra là đồng bọn, không nghĩ tới ở cổ đại nàng cũng có thể được nhìn thấy cảnh này.

Bên cạnh có người nhìn cảnh đấy như sói thấy thịt, một tiểu tử vạm vỡ bước ra khỏi hàng khiêu chiến, kết quả không cần đoán, tên này bị Lỗ Bá Thiên dùng hai chiêu đánh ngã, tên tiểu tử này trong tình trạng mơ mơ màng màng đã phải móc ra hai lượng bạc. Tiếp sau đó còn có thêm năm người nữa phải móc tiền đưa cho Lỗ Bá Thiên. Thật đáng thương cho người cổ đại hiền lành chất phác!

Thật sự không nhìn được nữa, Chu Mạch là người thứ chín đứng ra khiêu chiến, nàng tiến lên ôm quyền, "Lỗ tráng sĩ, tiểu đệ Chu Nguyên bất tài, đặc biệt xin chỉ giáo, nhưng ta có một đề nghị."

Lỗ Bá Thiên đã đánh đỏ mắt, lấy tiền cũng muốn mỏi tay, nhìn thoáng qua nam tử đang đứng trước mắt thì thấy vóc người không cao lại gầy teo yếu ớt, thì khinh thường nói: "Chu huynh, mời nói!" Miệng tuy nói chữ mời, nhưng lại không lấy mắt nhìn người, Chu Mạch cũng không để ở trong lòng.

"Lỗ huynh, Chu mỗ muốn cùng Lỗ huynh thương lượng, nếu trong vòng ba chiêu ta thắng Lỗ huynh, có thể đưa cho tiểu đệ hai mươi lượng bạc." Chu Mạch không để ý tới sự thô lỗ của Lỗ Bá Thiên, vẫn cứ nhìn chằm chằm ánh mắt Lỗ Bá Thiên nói.

Nàng một câu nói xong, chung quanh đều sửng sốt, vừa rồi tám người cộng thêm tên tiểu tử áo xanh lúc nãy là chín người, chỉ có một người cùng Lỗ Bá Thiên đấu không đến mười chiêu, tám người còn lại thì ba chiêu đã bị hạ gục. Lỗ Bá Thiên nghe xong cũng có chút sợ hãi, nhưng hắn vẫn phản ứng lại.

"Có thể! Nhưng nếu Chu huynh thua thì sao?" Lần này cho dù Lỗ Bá Thiên không đem người trước mặt để vào mắt, cũng không khỏi cẩn thận nhìn một chút, bất quá càng nhìn càng đối với dáng người nhỏ gầy trước mắt càng khinh thường.

"Theo tỉ lệ, nếu thua, Chu mỗ nguyện hai tay dâng tám lượng bạc. Nói cách khác lần này chúng ta đặt cược một ván lớn." Chu Mạch bình tĩnh nói.

"Chu huynh đã nói như vậy, huống hồ hương thân phụ lão chung quanh đây đều có thể làm chứng, chúng ta liền bắt đầu đi!" Lỗ Bá Thiên nói xong liền bày ra tư thế chuẩn bị đấu võ.

Chu Mạch tuy rằng đã xem qua một vài chiêu của Lỗ Bá Thiên, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đỡ hai đấm của Lỗ Bá Thiên rồi lượn vòng vòng. Lỗ Bá Thiên thấy Chu Mạch chậm chạp không ra chiêu, không kiên nhẫn hướng Chu Mạch đánh tới, Chu Mạch kiên quyết thực hành thượng kế trong ba mươi sáu kế là chạy trước. Dáng người Lỗ Bá Thiên lớn gấp đôi Chu Mạch. Sau khi chạy cùng Chu Mạch hơn hai mươi vòng đã tức sùi bọt mép, cũng bắt đầu thở hổn hển, mà Chu Mạch vẫn cứ không ra chiêu, nhưng những người đứng bên ngoài xem đã có chút nóng nảy, có người đã bắt đầu ồn ào.

Khi thấy thời cơ đã tới, Chu Mạch chuẩn bị lần sau Lỗ Bá Thiên tấn công sẽ không tránh né, tay phải của Lỗ Bá Thiên nắm đầu vai Chu Mạch, muốn quật ngã nàng như những người trước. Chu Mạch đợi lúc hắn ta kéo nàng đến trước mặt trong phút chốc vươn ngón trỏ cùng ngón giữa của tay phải đâm vào mắt của Lỗ Bá Thiên, Lỗ Bá Thiên phản ứng theo bản năng đưa tay trái lên che mặt, lực đạo tay phải cũng nhẹ đi, Chu Mạch nhìn hắn che mắt liền nâng lên gối phải mạnh mẽ tấn công vào hạ bộ của Lỗ Bá Thiên, bởi vì tay trái che mắt, tầm mắt Lỗ Bá Thiên bị cản trở, hơn nữa hắn không ngờ Chu Mạch có thể ra chiêu thức hạ lưu như vậy. Chỉ nghe một tiếng rống từ Lỗ Bá Thiên phát ra, sau đó bỗng nhiên hắn ngồi xổm xuống ôm hạ bộ, Chu Mạch nhân cơ hội vòng ra sau đầu cho một phát vào ót hắn, vì thế Lỗ Bá Thiên quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Những người chung quanh bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, cho đến khi người quỳ rạp trên mặt đất phát ra tiếng thống khổ rêи ɾỉ mới lớn tiếng vỗ tay, đặc biệt là những người thua cuộc lúc nãy, càng ra sức la hét, Chu Mạch rốt cục thay bọn họ trút được cơn hận.

Qua một hồi lâu, Lỗ Bá Thiên mồ hôi đầm đìa từ mặt đất đứng lên, hung tợn nói: "Vương bát đản, ngươi đánh lén!"

"Lỗ huynh, lời này của huynh là không đúng rồi, mọi người ở đây đều nhìn thấy, ta đánh lén huynh khi nào?" Chu Mạch bình tĩnh hỏi, kỳ thực trong lòng như trống đánh.

"Ngươi..., ngươi đá ta... đá ta. . . ." Lỗ Bá Thiên chỉ biết nói lắp bắp nửa ngày chữ "đá ta" cũng không nói tiếp được, cho dù hắn là một người thô lỗ nhưng dưới cái nhìn của nhiều người cũng ngượng ngùng nói ra mấy lời kế tiếp.

Chu Mạch trong lòng nhịn không được cười trộm, cái ta muốn chính là ngươi nói không nên lời. "Lỗ huynh, lời này không sai, ta đá ngươi cũng là một loại chiêu thức. Hương thân phụ lão chung quanh đây đều nhìn rất rõ ràng, ta đã dùng đúng ba chiêu. Ngươi đã thua. Cho nên mau chung tiền đi." Nói xong vươn tay.

Lỗ Bá Thiên còn muốn lấp liếʍ không trả tiền, mọi người chung quanh đã nháo lên, đặc biệt là những người đã thua tiền cho hắn, hô lớn dẫn đầu: "Thua cuộc, đưa tiền!". Vì thế chung quanh đều vang lên hai chữ "đưa tiền!". Lỗ Bá Thiên nhận thấy nếu hôm nay hắn không đưa tiền, rất khó rời khỏi được trấn Lạc Hoa này, vì thế oán hận lấy ra hai mươi lượng bạc.

Chu Mạch không cười mà tiếp nhận bạc, nàng lựa chọn xem nhẹ hận ý trong mắt Lỗ Bá Thiên, nhưng cũng không dám xem nhẹ ánh mắt hắn vừa trao đổi với gã nam tử áo xanh kia, đoán chừng bản thân sẽ không dễ dàng rời khỏi nơi này, hai mươi lượng bạc này thực là khó lấy.

Mặc kệ thế nào, trước tiên nên lấy bạc. Chu Mạch đem bạc giấu trong tay áo, ôm quyền với Lỗ Bá Thiên nói cảm tạ, sau đó nghiêng đầu trốn vào đám người, những người khác thấy có người thắng trận, càng thêm rục rịch đứng lên, thét to muốn luận võ. Chu Mạch thừa dịp chung quanh náo loạn, chạy nhanh thoát khỏi hiện trường.

Tuy Chu Mạch chân bước như chạy về phía trước, nhưng luôn lắng nghe động tĩnh phía sau, còn không quên thường thường quay đầu nhìn lại, thời điểm nàng quay đầu lần thứ ba liền nhìn thấy cái tên nam tử lúc nãy cùng một tên đồng bọn đi theo phía sau nàng chỉ cách nàng khoảng chừng năm mươi thước, trong đầu nàng lập tức suy nghĩ cách thoát thân như thế nào vì thế liền gia tăng bước chân đi nhanh về phía trước.

Đột nhiên Chu Mạch nhớ lại, nàng hiện tại là nữ phẫn nam trang, nếu đổi lại nữ trang không chừng có thể tránh được bọn họ, nhưng nàng lại suy nghĩ, nên đi chỗ nào để thay quần áo đây. Nơi này cách toilet nữ lúc nãy còn một đoạn đường, nhưng nàng lại không dám vội vàng xông vào một cửa hàng nằm ở ngã tư đường bên cạnh, chẳng may trốn vào đấy lại gặp phải người có lòng dạ khó lường đem nàng đi bán, cho dù nàng khóc lóc cũng không tìm thấy đường về nhà mất.

Suy đi xét lại Chu Mạch cảm thấy vẫn là chạy về hướng nhà vệ sinh công cộng ở phía sau tiệm cơm vừa rồi, bởi vì nàng nhớ được cái toilet nữ kia nằm bên cạnh toilet nam, hơn nữa lại chỉ có một cửa vào, đi vào quẹo trái là nam, rẽ phải là nữ. Nàng tin tưởng chỉ cần nàng đi vào cánh cửa kia, hai người kia tuyệt đối sẽ cho rằng nàng đi vào bên trái, không biết rằng nàng lại treo đầu dê bán thịt chó. Hiện tại biện pháp này là biện pháp tốt nhất. Nghĩ thầm như vậy, Chu Mạch càng gia tăng bước chân.