Chương 50

Sau khi hai người ngả bài nói hết, Chu Mạch cảm thấy quan hệ của hai người giống như không được dung hợp như trước, trước kia hai người đã thân mật ở trên đường hát vang, mắt thấy cả hai sẽ đến điểm cuối, nhưng giờ lại dừng.

Hai người có khoảng cách, ngày thường trừ phi khi cần thiết hai người mới nói mấy câu, rất khó giống như trước chuyện gì cũng trao đổi, mà Chu Mạch cũng thu hồi tư thái tiểu nữ nhi mới vừa thể hiện ra ở trước mặt Trọng Sơn, ở trước mặt nam nhân nghiêm túc rất khó thẹn thùng. Buổi tối ngủ hai người mặc dù vẫn đắp chung một cái chăn, nhưng Triệu Trọng Sơn không giống trước thường đối với nàng động tay động chân hoặc là ôm nàng đi vào giấc ngủ, mấy ngày nay cũng thành thật, hai người chỉ là song song lần lượt ngủ.

Chu Mạch có chút không chịu nổi nhà cao khí ép, vừa vặn mới vừa đến tháng chạp, một ngày đành phải nhìn lúc Triệu Trọng Sơn ở nhà ngồi xe ngựa, thông báo cho hắn một tiếng liền ngồi nhờ xe của Hồ lão nhân đi họp chợ ở trấn trên.

Không mua bất kỳ vật gì, Chu Mạch trước hết đi khách sạn Phúc Lâm, nàng gần đây mới viết mười thực đơn, trước đi đưa cho bọn hắn.

Vào cửa sau, Tiểu Chung theo thường lệ dẫn nàng đi qua đại đường nhốn nha nhốn nháo đến hậu viện, nói ngày hôm nay phu nhân ở nhà.

Tiểu Chung không nhịn được tò mò hỏi nàng: "Triệu đại tẩu, nam nhân lần trước đi cùng tẩu chính là tướng công nhà tẩu sao?"

Thấy Chu Mạch gật đầu, hắn không nhịn được tán dương: "Tướng công của tẩu lớn lên thật là khí vũ hiên ngang, hai người các người cũng không giống người trong thôn, lại giống với lão gia phu nhân có tiền trong trấn."

Chu Mạch nghe vậy thì cười cười, trêu ghẹo nói: "Tiểu Chung, miệng ngươi càng ngày càng ngọt, chưởng quầy của các ngươi cho ngươi ăn không ít mật đi?"

"Chị dâu, tẩu cũng đừng giễu cợt ta... lời ta nói đều là thật." Nói xong bản thân cũng không nhịn được nở nụ cười.

Đến hậu viện, Tào phu nhân đã đi ra khỏi phòng , để nha đầu bên cạnh lấy chút đồ ăn vặt cho Đông Nhi, cười nói với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, hôm nay ngươi đến vừa đúng lúc, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi."

Vào phòng, thấy còn có một bé trai, hắn thấy người lạ tới vội vàng tiến lên non nớt hành lễ, Chu Mạch đoán hẳn là Tào Vũ con thứ hai của Tào phu nhân, trước kia có nghe nàng nói qua.

"Vừa đúng lúc, bây giờ Đông Nhi có người chơi đùa cùng nhau, hôm nay Vũ nhi không gội đầu, đang ở trong nhà cảm thấy buồn bực." Tào phu nhân cười để Tào Vũ dẫn theo Đông Nhi đi nhà ở sát vách chơi, bên ngoài quá lạnh, sợ bọn họ nhiễm lạnh.

Sau khi bọn nhỏ cùng nha đầu làm bạn rời khỏi, chỉ còn lại Tào phu nhân và Chu Mạch, Tào phu nhân nói cho nàng chuyện tiệm cơm mới mở: " Lúc trước ngươi nói nên chưởng quỹ nhà chúng ta luôn tìm chỗ bên ngoài, trước mắt cái tiệm này quá nhỏ, bên ngoài khách chờ dùng cơm quá nhiều, mấy ngày này ngươi không có tới, chỗ thì tìm được rồi, cách nơi này không xa, rất thuận tiện cho chúng ta. Khách điếm có ba tầng ở sát đường, không có hậu viện, chúng ta tốn tám mươi lượng bạc, lại tốn gần hai mươi lượng bạc để trang trí, đang chuẩn bị hai ngày nữa khai trương. Hôm nay họp chợ, nên ta ở chỗ này coi chừng, chưởng quỹ đã đi bên kia, gần đây hắn cũng bận rộn không được nghỉ chân."

"Chị dâu, đau lòng cho tướng công nhà mình sao ?" Chu Mạch cười trêu ghẹo nói, Tào phu nhân giả vờ giận đánh nàng một cái.

"Nhưng vừa đúng lúc, hôm nay ta mang đến mười thực đơn mới, tối nay để đầu bếp nhà tẩu luyện tập những thực đơn này trước, sáng mai khai trương vừa vặn dùng tới." Chu Mạch nói xong đưa thực đơn cho nàng.

"Phải nói ngươi quá hiểu tâm tư của chúng ta, ngày hôm nay ngươi không tới, sẽ phải đánh xe đi đến thôn các ngươi một chuyến rồi, vừa vặn cũng chưa đi thăm ngươi mà ngươi đã đến, đúng rồi nghe nói mấy ngày trước đây ngươi mang theo tướng công của ngươi tới dùng cơm, Tiểu Chung cũng không nói cho ta biết chuyện này, nếu không ta nhất định đi ra ngoài xem, thật muốn gặp nam tử như thế nào lại có thể đánh bại được nữ tử có tài như ngươi?" Tào phu nhân oán thán nói.

"Là ta không để cho hắn lộ ra, chị dâu, ta làm những chuyện này đều là làm sau lưng tướng công ta, ngươi cũng biết lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ta đã nói với ngươi hắn đi nhập ngũ nhiều năm chưa trở về. Chúng ta thành thân không tới một tháng hắn liền rời nhà, cho nên đối với hắn không phải hiểu rất rõ, vì vậy không dám để cho hắn biết chuyện này." Chu Mạch giải thích.

Tào phu nhân nghe trợn mắt hốc mồm, nàng thật không ngờ Chu Mạch lại có thể giấu trượng phu làm những chuyện này, ở trong quan niệm của nàng phu quân là trời , nàng vẫn cho là có thể để nữ nhân của mình xuất đầu lộ diện thì nam nhân đó cần phải có sự độ lượng nhất định.

"Nhưng cứ lừa gạt như vậy cũng không được a, Tuy có thể giấu được nhất thời nhưng không giấu được một đời. Đúng rồi, ngươi đặt mua nhà ở kia cũng không nói cho hắn biết sao?" Tào phu nhân chợt nhớ tới chuyện nhà ở.

"Không, ta biết rõ không thể vẫn lừa gạt như vậy, nhưng bây giờ còn chưa phải là lúc nói cho hắn biết, chỉ có thể tìm thời cơ thích hợp nói cho hắn biết thôi." Chu Mạch nghe xong nhíu mày, trước đây nàng có nghĩ qua làm thế nào để nói những chuyện này cho Triệu Trọng Sơn, hơn nữa còn là trước khi hắn phát hiện mình nói cho hắn biết, nhưng hiện tại thật không phải là thời điểm tốt để ngả bài. Nhớ tới mấy ngày nay chung đυ.ng cùng Triệu Trọng Sơn, đáy lòng không nhịn được dâng lên nhè nhẹ bi thương.

"Ta nghe Tiểu Chung nói tướng công ngươi nhìn diện mạo cũng không phải là người bình thường, rất có khí phách, không giống người nhỏ mọn. Ngươi nói cho hắn thì cùng lắm là hắn tức giận một lát, nghĩ thông là được, ngươi còn không phải là muốn cho khuê nữ của mình và hắn sống khá hơn sao, nhìn nha đầu Đông Nhi kia, lần đầu tiên ta thấy nàng thì mặt vàng người gầy, ngươi xem nửa năm qua, nàng hôm nay trắng trẻo mềm mại, mỗi lần ta thấy cũng không nhịn được muốn hôn hai cái, ta không có khuê nữ, là thật yêu thích nàng."

Nhấc đến Đông Nhi, Chu Mạch nở nụ cười, bi thương trong lòng vơi đi không ít, may là có Đông Nhi, nữ nhi của nàng, thấy nàng bị thương sẽ thổi thổi cho nàng, nữ nhi yên lặng giúp nàng kiếm củi nhóm lửa, nàng ngọt ngào vùi ở trong ngực nàng gọi mẹ.

Chẳng bao lâu sau, nàng chỉ nghĩ coi chừng Đông Nhi bình thản qua cả đời, nuôi nàng lớn tìm cho nàng vị hôn phu tốt, vậy mà hôm nay, mình tại sao lại để mình thành cái bộ dáng này. Hồ Nhị Lệ giống như là con ruồi quanh quẩn trên đầu Triệu Trọng Sơn, cứ quay quanh hắn mà làm. Nàng nghĩ giữa hai người thật giống như có một khoảng cách, lại không nói trong thôn, chuyện mình gạt hắn cũng không phải là ít, thật không dám tưởng tượng nếu như hắn biết sẽ đối với mình như thế nào.

Nhìn ánh mắt ân cần của Tào phu nhân trước mắt, nàng vội vàng cười nói: "nếu ngươi yêu thích khuê nữ thì chính mình sinh một đứa, dù sao bây giờ còn trẻ tuổi." Tào phu nhân chỉ sinh hai đứa con trai, con lớn nhất Tào Vân đã mười tuổi, con thứ hai Tào Vũ cũng bảy tuổi, đều đi học ở học đường trấn trên. Bất quá Tào phu nhân chỉ lớn hơn mình sáu tuổi, cũng chưa tới ba mươi tuổi, sinh thêm đứa bé hoàn toàn không có vấn đề. d.đ.l.q.đ

"Ai! Lúc sinh Vũ nhi là sinh non, về sau cũng chưa mang thai nữa, cũng dần dần bỏ ý định này."

Nhắc tới chuyện đau lòng, Tào phu nhân cũng buồn khẽ nhíu chân mày.

Chu Mạch thấy thế, vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, chị dâu, nhà ở của ta sắp xếp như thế nào rồi?"

"Tất cả đều đặt mua đủ cho ngươi, giường, tủ, ghế ngồi cái gì cũng không thiếu, mặt tiền cửa hàng còn chưa cho thuê, chờ ngươi định đoạt, một người bán dầu vừng và một người bán đậu đều muốn mướn, trả giá tiền cũng giống nhau, đều là một lượng bạc một tháng." Tào phu nhân nói.

Chu Mạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho người bán dầu vừng thuê đi, ngày sau mỗi ngày ở có mùi thơm quanh quẩn cũng thoải mái chút. Ta sẽ đi xem một chút. Ba lượng bạc có đủ không?"

"Đủ rồi, mua chút gia cụ cơ bản, về sau ngươi ở còn phải đặt mua thêm, còn dư 20 văn, còn tiền lãi tháng trước và tiền thực đơn tháng này cũng trả cho ngươi." Tào phu nhân nói.

Chu Mạch nghe gật đầu nói cảm ơn, Tào phu nhân còn nói chờ ăn cơm trưa xong rồi để Tiểu Chung dẫn nàng tới xem một chút, rồi trả lại chìa khóa cho Chu Mạch.

Hai người lại nói chút việc nhà, thấy Tào phu nhân trên mặt lại hiện lên lúng túng, nàng vội vàng hỏi:

"Chị dâu, có chuyện gì phiền lòng sao?"

Tào phu nhân vẫn không coi Chu Mạch là người ngoài, không nhịn được càu nhàu: "Đoạn thời gian trước ta có nói với ngươi là Ngũ chưởng quỹ phải đi Kinh Thành thăm người thân, nay xem ra không cần đi dò xét, biểu thúc ở trong nhà giam qua đời, hắn chỉ có một nhi tử, mấy ngày trước sai người tới báo tin, nói là mấy ngày nữa sẽ mang theo người nhà nương tựa chúng ta."

"Ngươi nói không phải là thân thích, không tiếp tục ở trong kinh thành được nữa sao lại đến nương tựa chúng ta chứ." Tào phu nhân nói xong nhăn mày lại.

Chu Mạch nghĩ thầm, bắn đại bác cũng không tới thân thích, nhưng hơn nửa năm trước nghe nói các ngươi muốn nhờ vả người khác, mọi người là khoan dung đối với mình, nghiêm đối với người.

"Thật ra thì cũng chỉ là nhiều thêm mấy miệng ăn, bây giờ đối với chị dâu mà nói là hoàn toàn không có vấn đề." Chu Mạch an ủi.

"Cái này chỉ là thêm mấy người ăn không ngồi rồi ta đây cũng không cảm thấy có cái gì, sau này biểu đệ tới đây còn phải đi học, hắn đã trúng cử nhân, còn phải thi tiếp, trả tiền công cho thầy giáo cũng không phải là chuyện mấy lượng bạc. Chỉ là dù sao biểu thúc cũng đã từng làm quan chức vị quan trọng, tóm lại là có chút của cải." Tào phu nhân tự an ủi mình.

Chu Mạch biết ở thời đại này, quý nhất chính là đi học và sách, trường tư trong thôn một năm đóng hai lượng bạc, huống chi học trong trấn này, hơn nữa đoán chừng đã là cử nhân muốn bái thầy học phí càng cao hơn nữa. Hơn nữa chi phí qua lại đi thi, tính ra đúng là không phải một khoản chi phí nhỏ, nhưng mà những việc này cũng tạm thời không có quan hệ với mình.

Nhắc tới học đường, Chu Mạch hỏi Tào phu nhân: "Chị dâu, ngươi có biết trong trấn này nữ hài tử có thể học chữ hay không? Có học đường chuyên dạy nữ tử học chữ không?"

"Cái này thật không có, chỉ có các tiểu thư nhà giàu mời sư phụ nữ tới nhà dạy, thế nào, ngươi muốn cho Đông Nhi đi học?" Tào phu nhân hỏi.

Chu Mạch gật đầu thừa nhận, Tào phu nhân ngược lại đề nghị: "Lúc ta ở nhà mẹ có biết chút chữ, nhưng là không biết viết, Tiểu Mạch ta thấy với học thức của ngươi hoàn toàn có thể ở nhà dạy Đông Nhi . Chữ của ngươi ta thấy đẹp nhất, so với chưởng quỹ nhà ta cũng đẹp hơn rất nhiều."

Nghe nàng khen xong, Chu Mạch vội vàng khoát tay, nói mình cũng không dám so với Tào chưởng quỹ.

Hai người lại nói tiếp chút việc nhà, thì có nha đầu tới gọi ăn cơm, trên bàn cơm đã có Đông Nhi và Tào Vũ non nớt đối thoại, ngược lại tăng thêm không ít niềm vui thú.

Cơm nước xong, trước tiên để Đông Nhi ở bên này đợi, Chu Mạch dưới sự hướng dẫn của Tiểu Chung đi xem tòa nhà kia, đang lúc nàng và Tiểu Chung vừa nói vừa cười đi trên đường, gặp một người, một người nàng không mong muốn nhìn thấy nhất.