Chương 41: Rõ Ràng

Trái ngược với bộ dạng thô kệch của nam nhân thì tiểu tử kia chỉ khoảng mười tuổi, da thịt mịn màng, y phục cũng được làm bằng vải lụa tốt, đích thị tiểu tử này là con nhà giàu có. Tiểu tử bị quát mắng, sắc mặt trở nên trắng bệch người có xuống lại rồi bắt đầu khóc lóc thảm thiết.

Tiểu nhị biết bên mày xảy ra chuyện liền vội vàng chạy đến. Tuy nhiên nhìn thấy nam nhân áo thô sắc sắc mặt giận dữ thì tên tiểu nhị không dám tiến đến gần hòa giải. Đứng từ xa tiểu nhị ra sức thuyết phục:

"Ây da, vị huynh đài này, có gì từ từ nói, sáu mươi có thể ra tay với một đứa trẻ chứ?"

"Đứa trẻ?"

Nam nhân áo thun nghe tiểu nhị nói như đang nghe kể truyện cười, hắn ta cười lớn, đôi mắt của hắn mở to đảo đến đám đông rồi dừng lại ở chỗ tiểu nhị vừa nói. Ánh mắt đấy đáng sợ không kém hung thần trên bức tranh của miếu cổ. Đám đông bị ánh mắt của hắn ta dọa sợ, có người muốn lên tiếng nhưng lập tức phải ngậm chặt miệng lại. Từ cổ họng nam nhân áo thô phát ra tiếng cười trầm thấp, hắn ta nhắm mắt lại cố nén lửa giận trong lòng nói tiếp:

"Lão tử đây nói cho các người biết, tên tiểu tử này là chủ nhân của dược đường Nhân Đức. Tháng trước, hắn lừa thôn dân đi hái thu hái dược trong thôn của ta. Nói cái gì mà chỉ cần tìm được tuyết ly thảo hắn ta sẽ mua mười lượng một cân."

Nam tử áo thô nói xong, thì ánh mắt tên tiểu tử trong tay của hắn ta lóe lên tia cười lạnh. Tuy nhiên tên tiểu nam hài này nhanh chóng che giấu ánh mắt đó đi, ỷ vào mình là một đứa trẻ liền sụt sùi khóc lóc, đôi mắt tròn xoe giàn giụa nước mắt:

"Ta từng nói nếu mà là tuyết ly thảo thì mười lượng bạc một cân. Nhưng các người cũng không thể lấy ngân thảo đến để lừa bạc của ta chứ?"

Hắn ta vừa nói vừa khóc, trên đôi mắt to tròn ầng ậc nước vô cùng yếu ớt và bất lực. Hắn ta đã thành công lợi dụng lòng thương cảm của đám đông, lúc này đám đông đã đứng về phía tên tiểu tử kia.

Đúng là thế sự khó lường, nam nhân áo thô cảm nhận được đám đông đang thiên về tên tiểu tử khốn kiếp kia thì thì không giữ nổi bình tĩnh, hai tay nắm chặt, nam nhân áo thô nghiến răng nghiến lợi gần giọng nói:

"Ban đầu lão tử cũng tin vào lời nói láo của ngươi, cho rằng bọn ta hái nhầm thảo dược cuối cùng bán cho ngươi chỉ có mười xu một cân. Kết quả mấy ngày hôm sau đã thấy người mang số thảo dược đó bán cho người khác với giá mười lượng một cân."

Tiểu nam hài nghe thấy nam nhân áo thô nói ra chuyện này thì không có chút sợ sệt, dường như đã có sự chuẩn bị trước và thêm lần nữa sụt xịt khóc vừa khóc vừa nói:

"Số thảo dược đó là của người khác mang đến chứ không phải của thôn các ngươi."

Lúc này trong lòng đám đông nổi lên nghi hoặc, nhất thời không biết đứng về phía ai. Nếu tên tiểu tử này mà nói dối thì lòng dạ của nó quá thâm sâu, xong phần lớn đám đông đều cho rằng đều không tin rằng một đứa bé sao có thể nghĩ ra được ý đồ như vậy được. Hơn nữa nam tử áo thô này này cũng đáng nghi, sao hắn ta có thể kết luận được dược liệu mà dược đường bán ra là của thôn dân bọn họ mang đến.

Tống Tương ở lầu hai nhàn nhã ăn uống xem náo nhiệt. Xem ra nước trong trấn này cũng khá sâu. Lần đầu tiên khi nàng mang dược liệu đến trấn bán đã suýt bị dược đường Kim Ngọc lừa, may mà Chu Tiêu nhìn ra và vạch trần thủ đoạn của bọn họ. Theo nàng quan sát, những người đi hái thảo dược gặp rất nhiều khó khăn, trong đầu làng nàng lóe lên một ý tưởng, phải chăng đi lại lại là một cơ hội tốt dành cho nàng? Nếu y quán của nàng ngày một lớn mạnh thì lúc đó nàng sẽ không còn thời gian tự mình lên núi hái thảo dược nữa, vậy tại sao không thuê người hái chứ?

Nàng cũng biết phần lớn người thu hái thảo dược để đảm bảo ổn định cuộc sống đã ký thỏa thuận với dược đường. Đổi lại dược đường phải trả cho họ một khoản cố định hàng tháng, các loại thảo dược bọn họ thu hái được đều bán cho dược đường đó. Hơn nữa bọn họ phải hái đủ lượng thảo dược như đã thỏa thuận nếu không đủ thì phải bồi thường cho dược đường một khoản ngân lượng không nhỏ.

Hiện tại, những người đi thu hái thảo dược tự do chiếm phần lớn, để có thể thu hút được người thu hái thảo dược này thì phải có điều kiện tốt hơn. Không nghĩ vậy nàng còn hướng đến người thu hái thảo dược đã ký thỏa thuận với dược đường. Sự việc hôm nay rất có thể sẽ là cơ hội cho nàng nên nàng tỉ mỉ quan sát không bỏ qua một chi tiết nào. Nam nhân áo thu áo thu vò đầu bứt tay, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích:

"Tất cả thảo dược mà chúng tôi hái sau khi được phơi khô đều được đóng vào bao bố và trên bao bố này được đánh dấu lại. Tại thời điểm dược đường của hắn ta bán dược liệu ta nhìn được thứ bọn họ bán chính là dược liệu trong bao bố có ký hiệu của thôn chúng ta."

Chỉ dựa vào ký hiệu trên bao bố mà kết luận số thảo dược đó là của thôn dân bọn họ thì lời giải thích này đối với đám đông không có sức thuyết phục. Ánh mắt của đám đông dồn hết lên nam nhân sao thô khiến hắn ta nghẹt thở, lảo đảo lui mấy bước đυ.ng phải cột phía sau, hai tay mềm nhũn buông tên tiểu tử trong tay ra. Tên tiểu tử thoát ra liền chạy lại chỗ đám gia đinh. Gia đinh vừa thấy chủ nhân thoát ra được liền vây bắt nam nhân áo thu lại.

Một lúc sau, nam nhân áo thô bị dồn xuống thế hạ phong, đầu bị ấn chặt xuống, ở tư thế quỳ ánh mắt hắn cũng hằn lên những tia đỏ ngầu. Xem chừng người này đã nếm đủ đau khổ, Tống Tương thả lại đùi gà vào tô mì lấy khăn ra lau tay rồi bước xuống lầu. Ánh mắt của đám đông đều dồn lên người nam nhân áo thô, nên không có thấy sự xuất hiện của nàng.

Tiểu nam hai cho rằng mình đã chiếm ưu thế, lúc này mới lộ rõ nguyên hình lệnh cho gia đình giữ chặt nam tử áo thun để dậy dỗ. Không ngờ khi đang định ra sức phát tiết thì có một bàn tay đã vươn đến túm chặt lấy cổ áo của y nhất bổng lên. Bất ngờ bị tập kích nam hài định quay lại mắng chửi người ra tay với mình thì bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho hoảng sợ:

"Ngươi nói, các ngươi là người thôn nào?"

Nghe được giọng lạnh băng của nữ nhân, ánh mắt của đám đông quay lại dán chặt nên người Tống Tương. Những tên gia đình bị khí thế của nàng áp bức mà quên việc phải bảo vệ chủ nhân. Nam nhân áo thô lúc này cũng tỉnh táo lại một chút nghe được câu hỏi của cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn:

"Ta là người của Mẫu Đơn thôn, trên những bao bố của thôn chúng ta được theo những bông hoa mẫu đơn."

Nam nhân áo thô vừa thở phì phò vừa nói trên mặt còn lấm tấm mồ hôi cuối cùng cũng nói hết câu. Nam nhân áo thô nói xong thì Tống Tương cũng vỡ lẽ, bằng cách này mọi việc trở nên đơn giản rất nhiều. Rồi nàng hỏi tiếp:

"Vậy người có biết số thảo dược đó được chuyển đi đâu không?"

Lần này thì năm nhân áo thô lắc đầu nói:

"Lúc đó ta lại không để ý, chỉ nhớ là ta đang đi dạo phố ở phía bên kia thì bắt gặp thấy khác thường, mãi sau đó ta mới vỡ lẽ là bị lừa."

Nam nhân áo thô vừa vật lộn với gia đinh vừa vươn người ra cửa muốn chỉ về hướng phía hướng về phía trung tâm của trấn. Đến lúc này khi nàng sâu chuỗi toàn bộ sự việc lại, Tống Tương bèn quay sang nhìn tiểu nam hài đang khóc lóc, khóe mắt nàng có ý cười khiến hắn ta không rét mà run:

"Ngươi bán số tuyết ly thảo đó cho Đức Phúc đường?"

Câu hỏi của Tống Tương khiến hắn ta chột dạ, ngay lập tức hắn ta trấn tĩnh lại rồi giả vờ như không biết:

"Đức Phúc đường? Nhà chúng ta ở phía tây, không hề có liên lạc gì với bọn họ."

Nắm bắt được thay đổi trong mắt tiểu nam hài, Tống Tương lạnh giọng nói tiếp:

"Những cái này chỉ cần đi đến dược đường Đức Phúc hỏi chủ tiệm, trong nháy mắt là có thể biết rõ ràng. Không khó để biết việc ngươi có bán số thảo dược đó hay không?"

Với tính toán của tiểu nam hài này, khi hắn dám làm ra điều này thì chắc chắn đã chừa đường lui cho hắn ta. Hắn ta không ngu ngốc đến mức không chừa lại hậu chiêu. Không dễ gì khi tìm ra bằng chứng thuyết phục vạch tội hắn ta ngay lập tức nhưng ít nhất trong thời gian này nàng phải đạt được mục đích của mình.

Nàng đặt tiểu nam hài đứng xuống đó rồi ngồi xổm đối diện nhìn thẳng vào mắt hắn. Cách cư xử này rất thân thiện nhưng đối với tiểu nam hài thì không khác gì là đang tra tấn tù nhân, ánh mắt sắc bén ấy khiến hắn ta lạnh cả sống lưng. Tống Tương nói vừa đủ để hai người có thể nghe thấy:

"Dù chuyện này có lan truyền ra thì cũng không ảnh hưởng đến ngươi vì những người thu hái thảo dược kia làm gì có lựa chọn nào khác đúng không nghe Tống Tương nói đến đây trên mặt Tiểu Nam Hải đỡ một nụ cười đắc Ý, hắn ta khinh khỉnh nói:

" Đúng là như vậy thì đã sao? Cũng không có cách nào đòi được công bằng cho mấy kẻ đó. "

Tiểu nam hài này đang suy nghĩ về những việc hắn ta đã làm được nên thấy rất tự tin mà khıêυ khí©h Tống Tương. Cũng đoán biết được hắn ta sẽ làm như vậy. Nàng vừa thản nhiên nghịch ngợm chiếc khóa trường mệnh trên cổ vừa nói tiếp:

" Đúng, Đức Nhân đường của ngươi là dược đường lâu đời, trong trấn này cũng có đến ba dược đường của ngươi, dù có bị lỗ vì chuyện này cũng nhanh chóng bình thường trở lại. Tuy nhiên nếu để thương hội đóng cửa hiệu nhà các ngươi thì ngươi nghĩ sao? "

Nghe đến đây vẻ mặt mặt đang tươi cười của tiểu nam hài liền đông cứng lại. Thương hội là một tổ chức quản lý về việc buôn bán dược liệu. Mặc dù các thương hội này thành lập không có liên quan gì đến quan phủ nhưng tổ chức này lại có quyền nhất định quản lý về việc kinh doanh buôn bán một ngành do thương hội đó quản lý.

Mấy ngày trước khi chuẩn bị mở y quán nàng đã đến thương hội đăng ký và nắm bắt được tình hình này. Theo như nàng biết, người đang đứng đầu thương hội chính là nam nhân đã từng mua dược liệu của nàng, ông ta là một người rất công bằng. Mặc dù ông ta không có áp đặt những hạn chế nhưng không phải là không làm. Đối với thỏa thuận của dược đường và người thu hái thảo dược không phải là không có cách xuống tay.

Ngoài ra có vài y đường lớn tạo lên thế cân bằng không ai có thể khuất phục được họ, nhưng trong chuyện này lại khác nếu có sự giúp đỡ của Tống Tương thì tình hình hiện tại sẽ bị thay đổi.

Bị người ta điểm trúng điểm yếu, sắc mặt tiểu nam hài liền trắng bệch. Vì nhà hắn ta và nhà của người đứng đầu thương hội có chút ân oán riêng với nhau. Nếu việc này bị đưa lên thương hội thì khó đảm bảo rằng người đứng đầu thương hội sẽ không mượn chuyện công mà trả thù chuyện riêng. Đôi tay hắn dấu dưới ống tay áo kẻ nắm chặt thành nắm đấm, móng tay hắn cắm sâu vào da thịt. Dù sao thì hạnh cũng chỉ là một đứa trẻ, dù có ra sao đến đâu thì cũng có những lúc bực bộ lộ lộ sợ hãi trong lòng ra. Thấy hắn không nói gì, Tống Tương tiếp tục công kích bằng cách thả cho hắn ta một bậc thang để hắn tự xuống:

" Tuy nhiên chỉ cần ngươi hủy bỏ thỏa thuận thu mua thảo dược đối với những người thu hái thảo dược này và bồi thường ngân lượng cho bọn họ, thì ta sẽ không làm lớn chuyện.

Tiểu nam hài nghe nàng uy hϊếp xong thì nghiến răng tức giận nhưng không có phản ứng lại ngay. Rõ ràng là đang nghĩ cách đối phó với Tống Tương. Tuy nhiên Tống Tương không cho hắn có thời gian để suy tính, đang lên giơ nắm đấm lên tưởng nắm đấm này sẽ hạ lên đầu mình tiểu nam hài giống như một con thỏ sợ hãi bất ngờ đưa hai tay lên ôm lấy đầu. Tưởng chừng nắm đấm sẽ rơi lên đầu nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy hạ xuống. Tiểu nam hài nhìn qua kẽ tay chỉ thấy nụ cười chế giễu từ khóe miệng của nàng thật chói mắt.