Chương 30: Chu Tiêu Mất Ngủ

Người một nhà quây quần bên bàn ăn, mới chỉ ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ nồi canh khiến ai cũng có cảm giác thèm ăn. Lý Thị thỏa mãn nhìn nữ Nhi, rồi quay lại nhìn Chu Tiêu đang ngồi cạnh nàng mà ám chỉ nói:

"Tương Nhi, vị công tử này đúng là một nhân tài hiếm có. Nếu có thể an cư lập nghiệp ở đây thì thật tốt."

Chu Tiêu nghe ra ý tứ của Lý Thị là muốn ghép đôi cho hắn và Tống Tương, hắn liền ho khan một tiếng rồi mặt đỏ lên như mặt trời lúc chạng vạng. Hắn lặng lẽ liếc nhìn Tống Tương, thấy nàng nghe nhưng không có hiểu mà vẫn thong thả gắp thịt gà:

"Nương, không phải hắn đang ở nhà cùng chúng ta sao? Người đừng lo lắng con sẽ không bao giờ đuổi hắn đi nữa.

Tống Hoa cũng không hiểu ý tứ của Lý Thị, nghe được Tống Tương nói cũng phụ họa nói theo:

" Nương, người yên tâm, con cũng học theo đại ca ca thật tốt, người không cần phải lo lắng nữa. "

Lý Thị không thấy tống Tường nói thêm, thì cũng không nói nhiều nữa. Bốn người họ tiếp tục ăn cơm nhưng trong lòng mỗi người một suy nghĩ. Chỉ có một mình Chu Tiêu là thay đổi sắc mặt, ăn không ngon miệng. Ăn xong hắn tự đi dạo một mình.

Nửa đêm vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, sáng như ban ngày cộng thêm chuyện trên bàn ăn kiến Chu Tiêu không tài nào mà ngủ được. Hắn bèn đi ra sân rồi ngồi xuống ghế thường ngày mà Tống Hoa vẫn ngồi đọc sách.

Trước mắt hắn là cây xanh, trên cây có nhiều quả non, từng cơn gió thổi qua khiến chúng đang đung đưa giống như những chiếc đèn l*иg nhỏ đẹp mắt. Hắn giơ tay ra chạm vào một cái, rồi một cái. Bỗng trong phòng có tiếng rên nhỏ giống như của Tống Tương. Hắn vội vàng bước tới, cửa phòng Tống Tương không đóng cửa, để lại một kẻ hở. Qua khe hở, dưới ánh trăng hắn nhìn thấy Tống Tương đang ngủ mơ hai tay ôm chặt đầu mũi tròn như quả bóng. Trong bộ dạng có vẻ rất đau đớn. Hắn vẫn trần trừ ngoài cửa đang không biết có nên tiến vào hay không. Qua cánh cửa hắn nghe thấy hơi thở của nàng càng trở lên gấp gáp, Chu Tiêu nghiến răng đành đẩy cửa bước vào.

Trên giường, Tống Tương cũng từ từ tỉnh dậy sau cơn ác mộng. Nàng vùng vẫy trong cơn mơ khiến nàng không còn chút sức lực nào cả. Dù cho nàng có cố gắng luyện tập rất nhiều nhưng không thể đạt được trạng thái như trước đây. Lúc này nàng cũng không còn cả sức lực điều khiển không gian nữa.

Thấy người bước vào là Chu Tiêu, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn bước nhanh đi đổ mồ hôi dị trên trán là lo lắng hỏi:

" Tống Tương, nàng làm sao vậy? "

Tống Tương ngước mắt lên nhìn hắn, cố gắng lấy hết sức lực mới nói được một câu hoàn chỉnh:

" Ta giống như bị dị ứng, ngươi mau lấy giúp ta lọ thuốc màu đỏ. "

Nhìn thấy biểu hiện lúc này, Tống Tương đoán thân thể Nguyên chủ bị dị ứng với nấm đông cô. May mắn vì gần đây nàng có gặp vài bệnh nhân bị dị ứng nên đã lấy thêm ra thêm vài loại đặc trị bỏ vào bình sứ. Thấy vẻ mặt suy yếu của nàng, Chu Tiêu không nói nhiều, bước đến tìm được bình thuốc màu đỏ dưới đáy hòm thuốc.

Hắn mang thuốc cùng nước đến, đỡ nàng ngồi dậy để nàng uống thuốc. Sau khi uống thuốc, cảm thấy bản thân như sống lại một lần nữa. Nàng nhìn được sự lo lắng của nam tử này, hơi thở kề sát tai nàng khiến nàng trở lên bối rối.

Dưới ánh trăng, nam nhân này hoàn mĩ như một tác phẩm điêu khắc, trên tay cầm bát lộ ra các ngón tay đẹp như ngọc. Tống Tương giảm bớt được khó chịu liền nói:

" Cảm ơn. "

Thấy giọng nói thều thào yếu ớt của Tống Tương, Chu Tiêu càng lo lắng, hắn dịu dàng hỏi:

" Tốt hơn chưa? "

Nghe thấy giọng nói dịu dàng bên tai, Tống Tương thấy trong lòng ngứa ngáy, một cỗ cảm giác kỳ quái dâng lên. Để hắn không nhận ra sự thay đổi của nàng, Tống Tương quay lưng lại trong lòng bứt rứt nằm xuống giường. Nàng nói:

" Cũng nửa đêm rồi, ngươi mau đi ngủ đi. "

Nàng nói rất nhỏ sau đó chìm vào giấc ngủ. Trên người là như có một vầng dương tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến hắn không tự chủ mà nhìn nàng nhiều hơn nữa. Lúc này nàng yếu ớt nằm trên giường khác hẳn với tính cách hoạt bát sôi nổi thường ngày, khiến hắn có một cảm giác đau lòng. Thực tế nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương. Nghĩ đến đây Chu Tiêu chợt thấy trong lòng hổ thẹn. Cuộc sống khó khăn khiến nàng bắt buộc phải trưởng thành sớm, để mọi người xung quanh không coi thường nàng. Ở một khía cạnh khác nàng ấy cũng chỉ là một tiểu hài tử. Nghĩ vậy, Chu Tiêu bỗng thấy nhẹ nhõm, rồi cũng có cả thất vọng không biết đến khi nào nàng mới hiểu được nỗi lòng của hắn. Kéo chăn lên đắp cho Tống Tương xong Chu Tiêu trở về phòng của mình, vậy là lại có một đêm mất ngủ.

Về sau hắn sẽ không nhắc đến chuyện này, vì hắn nhìn ra được Tống Tương cũng đang cố ý giữ khoảng cách với mình, nàng cũng không còn cư xử thoải mái với hắn như trước nữa.

Buổi sáng Tống Tương như thường lệ vẫn ở nhà, nàng thấy một tiểu cô nương vận y phục nha hoàn nhà giàu nha hoàn đến gõ cửa. Nàng không biết có chuyện gì bèn tiến đến lên tiếng hỏi:

" Có chuyện gì không? "

Tiểu nha hoàn gặp được nàng liền cúi đầu cung kính chào, khiến Tống Tương phải bất ngờ. Nhìn biểu hiện trên mặt Tống Tương, tiểu nha hoàn chỉ mỉm cười nói:

" Tống đại phu, tôi là nha hoàn thân cận của Lưu phu nhân. Theo lời phân phó của Lưu phu nhân tôi đến mời Tống đại phu đến Lưu gia khám bệnh.

Nghe nói là gia đình giàu có, lại còn phải đi xa, Tống Tương bèn hỏi thêm:

"Xin hỏi biểu hiện bệnh của Lưu phu nhân, để ta còn chuẩn bị tốt thảo dược."

Nha hoàn suy nghĩ một lúc mới trả lời:

"Phu nhân nhà chúng ta gần đây hay bị tức ngực, đã được đại phu xem qua, cũng đã uống thuốc nhưng không thuyên giảm. Nghe nói Tống cô nương là một sư giỏi nên phu nhân nhà chúng ta muốn mời cô nương đến hàn xá khám bệnh. Cô nương mau xem, xe cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Tống Tương nhìn ra ngoài cổng quả nhiên có một chiếc xe ngựa đang đứng ở đó, người đánh xe vận y phục gia đinh lặng lẽ đứng chờ. Nghe nha hoàn miêu tả thì vị phu nhân này có vẻ như bị bệnh về tim. Tống Tương quay trở lại nhà lấy hòm thuốc rồi lên xe ngựa. Cỗ xe lắc lư suốt dọc đường, đi gần một nửa cái giờ cuối cùng cũng dừng lại trước một căn nhà rất lớn, có sân rộng và rất đẹp. Tấm bảng trên cổng ghi dòng chữ lớn: "Đại trạch Lưu gia".

Hai người xuống khỏi xe, nha hoàn dẫn nàng đi vào trong sân, hoa viên của Lưu gia thật rộng lớn, đi hết hoa viên mới đến hậu viện, hậu viện cực kỳ đẹp và rất yên tĩnh. Trong viện này trồng rất nhiều hoa nhài, trên nền lá xanh mướt điểm những bông hoa trắng muốt. Trong đình giữa vườn hoa nhài có một nữ tử đang đứng ở đó. Nàng ta đang cầm trên tay đóa sen rất cẩn thận. Ngón tay thon dài xinh đẹp của nàng ta vuốt ve trên từng cánh hoa, trông còn đẹp hơn cả hoa.

Nghe có tiếng bước chân, nàng ta quay lại mỉm cười, khuôn mặt tươi tắn như gió xuân. Nhìn nàng ta vận y phục tinh xảo, Tống Tương đoán đây chính là vị phu nhân mà nha hoàn kia nói đến. Tống Tương cũng không chào hỏi trước. Vị phu nhân nhìn thấy Tống Tương cũng không ngạc nhiên mà lịch sự chào hỏi rồi mời nàng đi vào trong đình ngồi.

"Tống đại phu, mời đến bên này ngồi."

Bọn họ tiến đến và ngồi quanh chiếc bàn nhỏ. Tiểu nha hoàn đứng sang một bên và rót nước trà mời:

"Tống đại phu, đây là trà hoa nhài được trồng trong viện chúng ta, cô có thể thử xem."

Vị phu nhân điềm đạm mỉm cười giới thiệu cho Tống Tương biết, Tống Tương không có uống trà mà chỉ hỏi thăm bệnh tình:

"Phu nhân, ta nghe nói gần đây phu nhân bị đau ngực, có thể để ta xem bệnh được không?"

"Mời Tống đại phu cứ tự nhiên."

Vị phu nhân nói xong thì giơ tay ra để Tống Tương bắt mạch. Xong xuôi nàng lấy ống nghe trong hộp thuốc ra. Vị phu nhân nhìn thấy ống nghe liền che miệng dấu đi sự thất thố của mình rồi hỏi:

"Tống đại phu, đây là cái gì? Không phải vừa bắt mạch sao? Không khám ra được bệnh gì sao?"

Thấy vị phu nhân bối rối, Tống Tương kiên nhẫn giải thích tác dụng của thứ này trong việc khám bệnh. Tuy nghe nàng giải thích nhưng vị phu nhân kia cũng không tin mà còn càng ngạc nhiên hơn. Sau khi nghe nhịp tim, Tống Tương đã khẳng định vị phu nhân này bị bệnh tim mạch, xong cũng chưa tới mức nghiêm trọng. Vì mùa hè thời tiết nóng bức, khiến vị phu nhân này có cảm giác đau tức l*иg ngực. Tống Tương bình tĩnh hỏi:

"Phu nhân, ngay từ nhỏ có vấn đề về tim phải không?"

Vị phu nhân nghe xong, trong lòng lo lắng vội vàng hỏi:

"Tống đại phu, bệnh tim của ta nặng hơn rồi sao?"

"Điều này không hẳn như vậy."

Tống Tương vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói thêm:

"Bệnh của phu nhân không có nặng thêm mà do mùa hè trời nắng nóng sẽ ảnh hưởng đến tim khiến cơ thể phu nhân bị khó chịu."

Rồi Tống Tương hỏi thuốc mà trước đây vị phu nhân này dùng, sau đó kê đơn thuốc:

"Ta sẽ kê thêm cho phu nhân một ít thuốc viên. Người uống một ngày một viên thì tình trạng khó chịu này của phu nhân sẽ thuyên giảm."

Được Tống Tương trả lời bệnh không nặng thêm nhưng vị phu nhân không thấy vui mà còn lo lắng nhiều hơn, Lưu phu nhân hỏi:

"Nhưng mà, những đại phu trước đây đều nói bệnh này của ta ngày một nghiêm trọng, sao cô lại nói không có gì nghiêm trọng?"

Tống Tương biết hiểu biết y học cổ đại còn rất nhiều hạn chế không được phổ biến rộng rãi, nên Tống Tương thêm một lần nữa kiên nhẫn trả lời:

"Phu nhân mặc dù mạch của ngài không bình thường nhưng ta nghe được nhịp tim của ngài không có vấn đề gì lớn. Đây là thuốc dùng trong ba ngày, hàng ngày chỉ cần uống thuốc đúng giờ, ba ngày sau tình trạng đau tức ngực của ngày sẽ giảm."

Nghe xong vị phu nhân này cũng không có nói gì nữa. Tống Tương lấy ra mấy viên thuốc, bọc trong giấy sau đó đưa cho nha hoàn. Nha hoàn vô cùng ngạc nhiên vì mấy viên thuốc có màu trắng, nàng ta hỏi.

"Tống đại phu, những viên thuốc này khác với thuốc viên thôi tôi từng thấy."

Đương nhiên, Tống Tương chỉ thầm nghĩ. Đây là thuốc tây nó khác hoàn toàn với thuốc viên của đông y mà đặc biệt là không có mùi dược mạnh như thuốc viên đông y. Tống Tương liền giải thích:

"Đây là thuốc được luyện chế từ thảo dược đặc biệt quý hiếm nên có sự khác biệt."

Nha hoàn này không tin tưởng hoàn toàn nhưng cũng không hỏi nhiều thêm nữa. Biết là hỏi dò thất bại Lưu phu nhân nói với nha hoàn:

"Tiểu Phúc, mau đi lấy mười hai lượng bạc đưa cho Tống đại phu rồi đưa Tống đại phu trở về."

Nha hoàn tiểu Phúc cung kính tuân lệnh, rồi lấy ra một túi gấm trong đó có mười hai lượng bạc. Tống Tương nhận lấy túi tiền rồi lên xe ngựa trở về. Nhìn theo bóng lưng hai người vừa đi khỏi, một nha hoàn khác tên tiểu Hồng bước đến ngập ngừng hỏi:

"Phu nhân, người nói xem, thực sự loại thuốc này có tác dụng sao?"

Vị phu nhân nhìn gói thuốc đang cầm trên tay trầm ngâm một hồi lâu rồi cũng không có nói gì. Tống Tương ngồi trên xe ngựa, nghe được cả tiếng la hét đều đều của phu xe, nàng cũng không để tâm nhiều.