Chương 26: Hành Y

Xử lý xong việc của người bán tranh, Tống Tương và Chu Tiêu đi đến hiệu thuốc bán thảo dược rồi đi chợ phiên mua rất nhiều thứ mang về. Trên đường về nhà đi ngang qua cửa một y quán, có rất nhiều người vây quanh, tất cả đều lo lắng nhìn vào trong. Tiểu nhị của y quán hét lên với mọi người rằng:

"Các vị, hôm nay hãy rời đi thôi, Trương đại phu được mời đến Thẩm ra chữa bệnh cho di nương, có lẽ buổi tối cũng không về kịp được."

Nghe xong điều này ai nấy đều thất vọng, chỉ có vài người ảo não bỏ đi. Hầu hết mọi người còn ở lại đó, có rất nhiều phụ nhân lớn tuổi đang ôm tiểu hài tử bị bệnh trên tay đôi mắt vô hồn, thẫn thờ nhìn biển hiệu "Huyền Hồ Cứu Thế" trên cửa y quán.

Có những đứa trẻ không chịu được cơn đau liền ngất đi. Hầu hết những người chờ ở đây đều là người nông dân, trên người mặc một tấm vải thô ngắn màu nâu, những mảnh vá chắp ghép chồng lên nhau. Nếu hôm nay họ quay về và trở lại vào ngày mai có lẽ sẽ không kịp.

Một di nương gia đình giàu có được ưu ái hơn gấp trăm nghìn lần người thường. Ở cái thế giới bạc bẽo này, Tống Tương không khỏi cảm thán nhìn những người bệnh này một hồi lâu, sau đó nàng nhìn Chu Tiêu chậm rãi nói:

"Hay là, chúng ta cũng mở một quán."

Nghe nàng nói xong, Chu Tiêu gật đầu đồng ý hắn nói:

"Trong Tống gia thôn không có lấy một đại phu giỏi, y thuật nàng tốt như vậy chắc chắn sẽ chữa trị được cho nhiều người trong thôn."

"Việc nàng mở y quán không những giúp đỡ thôn dân chữa bệnh mà còn còn giúp nàng tạo dựng chỗ đứng tại Tống gia thôn sau này, khi Tống Hoa đến tuổi đi học thì có thể vào trường làng đọc sách."

Nghe Chu Tiêu phân tích xong, Tống Tương cảm thấy việc mở y quán là chủ ý không tệ, nàng liền mua thêm các bình đựng dược, giấy bút và những thứ cần thiết để chuẩn bị cho việc khai trương y quán. Không những vậy, cả hai còn đến hiệu in ấn, in một số tờ thông báo giống như kiểu tờ rơi của thời hiện đại để phát tới tận tay từng thôn dân.

Ngày hôm sau, Tống Tương dậy sớm, thu dọn rồi đi ra ngoài. Trong nhà không có phòng trống nào có thể dùng làm nơi khám bệnh. Nên nàng đang có ý tưởng sẽ đi đến tận nơi chữa bệnh cho từng thôn dân, điều này không những giải quyết vấn đề mặt bằng cho y quán mà còn rất thuận tiện cho những người bị bệnh.

Trên lưng nàng mang theo một hòm thuốc đơn giản mà nàng đã tự chế, nàng còn mang theo một túi nước và đi ra khỏi nhà từ sáng sớm. Chu Tiêu đi bên cạnh vừa cầm bảng hiệu vừa cầm tờ thông báo được in từ hôm qua, đi đường gặp bất cứ ai cũng thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Hai người đang cứ đi trên đường như vậy nhưng đều không nhận được mối làm ăn nào. Hầu hết mọi người đều nhìn hai người bọn họ, rồi bọn họ bắt gặp một cô nương rồi cô nương ấy cũng vội vã vòng đường khác rời đi.

Đi một mạch đến làng bên, đến gần một ngôi nhà tranh thì gặp một nam tử, bọn họ liền đứng lại hỏi mấy câu. Nam nhân này khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt trên người còn nặng mùi mồ hôi khó chịu đến mức khiến Chu Tiêu phải quay đầu đi chỗ khác. Nam nhân nhìn tờ thông báo rồi nhìn lên Tống Tương mấy lần, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi lại:

"Người thật sự chữa khỏi bệnh?"

"Đương nhiên!"

Trước sự nghi ngờ của nam nhân này, Tống Tương tự tin đáp lại. Cũng đúng thôi, vào thời cổ đại, có rất ít nữ nhân làm đại phu và những định kiến này đều nằm trong dự liệu của nàng. Nam nhân này nghe Tống Tương nói xong, liền hỏi:

"Ngươi thu bao nhiêu ngân lượng?"

Tống Tương quan sát sắc mặt của nam tử, thấy vẻ mặt hắn trở nên chua xót liền đáp lại hắn:

"Chúng tôi hôm nay không thu phí, chỉ duy nhất một ngày hôm nay."

Người lớn, hắn ta cho rằng mình đang được một chuyện cực kỳ buồn cười.

"Không thu tiền? Không phải các ngươi đang nói chuyện cười đấy chứ?"

Bị người khác chế giễu, Tống Tương cười cười nhàn nhã giải thích:

"Hôm nay là sinh thần của cha ta, ta khám bệnh không thu tiền là để tích phúc cho ông ấy, bình thường chỉ xem bệnh đã tốn cả một trăm đồng rồi!"

Nam nhân kia nghe xong thì không nói gì. Hắn cởi đôi giày bằng rơm ra, giơ chân lên, cao hứng nói:

"Ta chưa từng đi giày rơm bao giờ, mang vào chân rất thoải mái. Nếu không phải mấy ngày trước bị một thứ gì đó giống như bị côn trùng cắn và rất khó chịu, rồi lại thấy vết cắn không tốt đành phải tốn tiền mua đôi giày này."

Từ lúc tên nam nhân này cởi giày ra, mùi hôi thối càng nồng nặc còn nặng mùi trên cơ thể của hắn, thậm chí còn khủng khϊếp hơn mùi trứng thối đã để mấy tuần. Tống Tương kéo mạng che mặt xuống rồi mới xem xét. Nhìn thấy nàng kéo mạng che mặt xuống, tên này cho rằng nàng chán ghét đôi chân xấu xí của hắn thì lập tức không hài lòng:

"Ta chưa từng thấy Y sư nào ghét bỏ bệnh nhân, không lẽ người là lang băm sao?"

Tống Tương không trả lời, chỉ trầm ngâm suy nghĩ, rồi lạnh lùng nói:

"Miệng vết thương này không được để dính nước, nếu trong lúc chữa trị mà không nghe lời nói của ta vào tai thì e rằng sẽ khiến tình trạng càng thêm nghiêm trọng hơn."

Nghe Tống Tương nói xong, tên nam nhân kia ngoan ngoãn im lặng, nhìn nàng ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Vết thương này của hắn là do côn trùng trên núi cắn cách đây không lâu. Ban đầu hắn nghĩ sẽ không có vấn đề gì, chỉ là vết cắn nhỏ mà thôi. Không ngờ hắn lại dẫn phải bùn ướt bên hồ, rồi vết cắn bị sưng to tấy đỏ, ngứa ngáy khó chịu nên hắn mới mua giày về mang. Bởi vì thấy vết thương không thể chạm vào nước mà hắn không thể đi tắm trong thời tiết nóng bức này.

Chu Tiêu đứng bên cạnh đưa hộp thuốc cho Tống Tương, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn loé lên tia sáng. Tống Tương xem kỹ miệng vết thương, thấy vết thương to như quả trứng chim bồ câu và đang tấy đỏ như máu.

Nàng dùng khăn quấn tay lại sau đó nhẹ nhàng ấn nó xuống. Lúc này nam tử lập tức cảm nhận được dưới lòng bàn chân như có hàng ngàn con kiến đang cắn, hắn khẽ ôm chân nằm trên mặt đất.

Tuy hắn lăn lộn trên mặt đất nhưng lại kiên trì bảo vệ miệng vết thương không bị chày xước. Tống Tương nhăn mặt lại, nàng cầm hộp thuốc tỏ vẻ như đang lấy cái gì đó, nhưng thực chất lại là lấy từ không gian ra một tuýp thuốc mỡ rồi bóp vào bình sứ rỗng đã mua lúc trước.

Nàng cầm lấy thuốc mỡ, đi tới xoa lên miệng vết thương của nam ngân kia, hắn ta không tiếp tục lăn lộn nữa mà ngoan ngoãn ngồi im cho nàng bôi thuốc, hắn nhìn nàng không chớp mắt.

"Vừa rồi cảm thấy thế nào? Rất ngứa sao? Có giống như kiến cắn không?"

"Đúng!"

Nam nhân trước mắt gần như mất đi vì ngứa ngáy, một lúc sau mới nói ra được. Tống Tương nói tiếp:

"Đây là một loại kiến, trên miệng có rất nhiều bọ nhỏ. Sau khi cắn người, những con bọ nhỏ này sẽ chui vào cơ thể theo vết thương rất khó chữa."

Vừa giải thích cho bệnh nhân, nàng vừa dùng bông y tế nhúng vào thuốc mỡ xoa đều lên chỗ mẩn đỏ và sưng tấy. Cảm giác cực kỳ ngứa ngáy lúc nãy biến mất, và rồi cảm giác mát lạnh xông lên. Hắn nằm dài trên đất thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bôi thuốc xong, Tống Tương lấy băng gạc quấn quanh vết thương. Sau đó, nàng lấy trong không gian một hộp thuốc, cho vào lọ sứ nhỏ, đưa cho người bệnh đang nằm trên mặt đất.

"Bệnh này của ngươi chỉ thuốc bôi mỗi ngày thì không khỏi được, ngươi phải uống thuốc để loại bỏ côn trùng chui trong người ngươi. Mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên, uống cùng với nước. Tránh đồ ăn cay nóng, dầu mỡ, và không được uống rượu."

Nam tử cầm bình thuốc vừa khóc vừa cảm ơn:

"Đa tạ đại phu, vậy khi nào tôi có thể chạm vào nước được?"

Biết là hắn ta hỏi về việc khi nào có thể tắm rửa được, Tống Tương vừa thu dọn hộp thuốc vừa đáp lại:

"Hôm nay không thể, ngày mai nếu vết đỏ tấy này biến mất thì có thể nhưng không được ngâm lâu trong nước."

"Thuốc bôi này còn không? Tôi có thể trả thêm ngân lượng để mua thêm có được không?"

"Loại thuốc bôi này vừa là giải dược, cũng là độc dược. Nó có thể chữa lành miệng vết thương nhưng cũng có thể làm loét miệng vết thương. Liều lượng ta đưa cho ngươi vừa đủ để chữa lành vết thương."

Nam nhân khi nghe xong điều này thì không nói gì nữa, mãn nguyện quay trở về nhà.

Chữa trị xong cho người này, Tống Tương cùng Chu Tiêu không dừng lại lâu, mà tiếp tục đi về hướng các nhà phía trước. Ngày hè, trời nắng chói chang, hai người cùng đi đến dưới gốc cây lớn tìm bóng mát. Sau đó lại tiếp tục đi qua một vài thôn, cũng không gặp bất kỳ người khách nào nữa. Vì vậy hai người bọn họ không còn cách nào khác đành phải quay về.

Ngày đầu khai trương, công việc làm ăn có chút bết bát nhưng Tống Tương không nản chí. Danh tiếng và khách hàng cần phải có sự tích lũy theo thời gian. Tin tức đến từng thôn bị chặn lại, cũng là do thôn dân sợ lại bị lừa, xem ra việc này cần phải có người quen giới thiệu.

Với tình hình này, trước tiên nàng phải tìm đến những người có uy tín, có mối quan hệ rộng sau đó thu phục lòng tin của những người này, khi đó chỉ cần một lần làm việc mà thu phục được lòng tin của nhiều người hơn, hiệu quả làm việc sẽ nhân đôi.

Nghĩ xong, nàng sốc lại tinh thần để lấy năng lượng làm việc. Chiều xuống, hai người định đi ra ngoài định trở về thì thấy một phụ nhân trung niên đi tới. Trên lưng còn cõng theo một gùi tre lớn, trong đó là một tiểu hài tử mới được chừng ba đến bốn tháng tuổi. Trông đứa nhỏ có vẻ rất khó chịu, mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Phụ nhân lo lắng đặt nhẹ nhàng giỏ tre xuống, sau đó cẩn thận bế đứa bé lên.

"Ta sống phía sau nhà Lý đại thúc, ngươi hẳn là Tống cô nương đến đây khám bệnh hồi sáng phải không?"

Tống Tương nhanh chóng biết nhìn đứa trẻ một cái rồi đáp lời:

"Đúng vậy."

"Tống cô nương, ngài có thể khám cho Minh nhi giúp nhà chúng ta được không? Cũng không biết hắn ăn phải cái gì mà từ trưa nay cho hắn ăn, hắn cũng không ăn cũng không khóc, không nháo nhưng lại ngủ không yên giấc."

Nghe phụ nhân miêu tả, Tống Tương đại khái nắm được tình hình. Miệng tiểu tiểu hài tử tím tái, rất có thể là bị hóc dị vật. Tuy nhiên nếu cha mẹ phát hiện kịp thời sẽ không xảy ra nguy hiểm. Tiếp nhận đứa bé xong, Tống Tương nhanh chóng đẩy cửa bước vào phòng.

Nàng dùng phương pháp sơ cứu đơn giản thời hiện đại, nàng chưa bao giờ thử trên trẻ nhỏ nên không biết phải dùng lực như thế nào là phù hợp. Đặt đứa trẻ nằm úp trên chân, một tay đỡ cả gò má hai bên và cánh tay đỡ lấy ngực. Tay còn lại sau khi cố định gáy thì dùng bàn tay đập vào lưng giữa hai bả vai của tiểu hài tử.

Thao tác này được lập đi lập lại nhiều lần mà vẫn chưa thấy đứa trẻ có dấu hiệu nôn ra dị vật. Tống Tương nhăn mặt, phải chăng nàng dùng lực chưa đủ liền tăng lực lên xong đứa trẻ vẫn chưa suất hiện dấu hiệu hiệu gì cả.

Cũng làm tương tự như trước nhưng Tống Tương lật người đứa trẻ lại, phương pháp này là ép ngực. Chỉ có điều phương pháp này yêu cầu kiểm soát lực phải chuẩn xác. Tống Tương tập trung suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra. Nàng ấn xuống bụng, một lúc sau đứa trẻ mở miệng, cố nôn ra thứ gì đó. Tống Tương nhìn thấy vậy thì nhanh tay dùng nhíp dò đến quấn lưỡi rồi gắp dị vật ra, là một đồng tiền xu. Phụ nhân đứng bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy điều này.

"Đây.. đây là thế nào? Mấy đồng này là sáng nay ta đưa cho hắn chơi vậy mà sao hắn lại nuốt được chứ?"

Xong xuôi, Tống Tương xác nhận đứa trẻ không còn gì bất thường nữa thì giao lại đứa trẻ cho phụ nhân.

"Tiểu hài tử như hắn rất thích ngậm đồ chơi, những thứ nhỏ bé này tốt nhất là không nên đưa cho hài tử chơi."

Phụ nhân nghe xong, thấy được mẹ chồng không đáng tin, bà ấy cũng lớn tuổi rồi, vì vậy nàng ta cũng không muốn làm lớn chuyện.

Phụ nhân không nói nữa mà muốn trả tiền chữa trị cho Tống Tương, nhưng đều bị Tống Tương từ chối, Tống Tương chỉ muốn nàng ta truyền tin tốt xa ngoài là được. Tống Tương không chịu nhận tiền, cuối cùng phụ nhân đành đưa đứa trẻ về nhà và cũng đồng ý giúp Tống Tương truyền tin tốt ra ngoài.