Chương 25: Thầm Thương Trộm Nhớ

Tống Tương đi đến chỗ Trương Cẩn Hoa nghiêm nghị nói:

"Trương thẩm, bệnh này của Tuyết Nhi rất nguy hiểm, trong khi ta chữa trị cho cô bé thì các người đều phải ra ngoài chờ ta."

Trương Cẩn Hoa tin tưởng tuyệt đối, quay người bước ra ngoài sau đó đóng cửa lại. Tống Tương đi đến cửa, đẩy một cái bàn lớn đến chặn lại cửa. Sau khi chặn cửa xong, nàng đến gần giường và đưa tay lên điểm huyệt ngủ của đứa trẻ. Tuyết Nhi đang giãy giụa thì yên tĩnh trở lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong không gian nàng lấy ra thuốc thử trùng, bông sạch rồi xử lý vết thương, trên tay nhỏ của tiểu hài tử có miệng vết thương rất lớn, đoán chừng là bị một con chó rất to cắn. Tống Tương nhìn vết thương mà không khỏi rùng mình.

Tống Tương nhăn mặt, hàng lông mày nhíu lại, điềm tĩnh lấy huyết thanh từ, tính toán liều lượng phù hợp rồi tiêm cho Tuyết Nhi. Cô bé bị điểm huyệt ngủ nên khi bị kim tiêm đâm vào da thịt cũng không có phản ứng gì. Tiêm xong huyết thanh, nàng lại cẩn thận lau rửa miệng vết thương cho Tuyết Nhi thêm một lần nữa.

Sau khi xử lý xong việc này, Tống Tương thu gọn toàn bộ bông đã sử dụng buộc gọn lại rồi ném vào không gian chuẩn bị mang về vứt bỏ. Ra đến sân, Trương Cẩn Hoa nhìn thấy nàng thì vội vàng chạy tới hỏi thăm:

"Tống Tương, Tuyết Nhi nó sao rồi?"

Nàng không có trả lời ngay mà lấy ra một hộp kem trong ống tay áo rồi nhét vào tay Trương Cẩn Hoa:

"Đây là một loại dược liệu để xóa sẹo, sau khi rửa sạch vết thương bằng nước muối loãng thì bôi lên miệng vết thương, hằng ngày làm như vậy thì khoảng bẩy ngày là liền sẹo."

Trương Cẩn Hoa nhận thuốc, mà thấy trong lòng ấm áp. Thời này không ai muốn trên người có vết sẹo, Tống Tương không những chữa khỏi bệnh cho Tuyết Nhi mà còn để lại một bình dược liền sẹo, thật là một cô nương tốt bụng.

Tuy nhiên, Tống Tương chưa từng suy nghĩ như vậy. Việc ra tay cứu giúp con gái của Trương Cẩn Hoa, chỉ là giúp nguyên chủ trả ơn, nàng không muốn phải nợ người khác. Không muốn tiếp tục ở lại đây, nàng xoay người ra cổng đi về.

Buổi chiều, vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, giống như là Lý thị và Trương Cẩn Hoa. Nàng vén mái tóc trên đầu rồi mở cửa đi ra ngoài. Tống Tương thấy trên tay cầm một con gà mái già béo núc ních đẩy qua đẩy lại trên tay với Lý thị.

Lý Thị thì nghĩ đến gia cảnh nhà mình ngày càng tốt lên, bèn từ chối nhận gà của Trương Cẩn Hoa. Hai người cứ như vậy đẩy qua đẩy lại, con gà mái sợ hãi kêu quang quác, trong sân lại ồn ào một hồi. Cho đến khi Tống Tương đi ra thì hai người cùng nhìn về phía Tống Tương:

"Tống Tương, là ngươi đã cứu Tuyết Nhi nhà chúng ta, người là đại nhân của chúng ta, đây là con gà mái ta mang đến một người có thể nhận lấy".

Nhìn thấy Trương thẩm rất chân thành, Tống Tương không có nói gì cả, liền cầm lấy con gà mái ném vào chuồng gà nhà mình. Trương Cẩn Hoa thấy Tống Tương nhận lấy thì trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng không ngớt lời khen ngợi Tống Tương với Lý thị:

"Lý thẩm a, người thật may mắn khi có nữ nhi hiểu chuyện như vậy. Tống Tương đúng là một y sư a.. đây là phải nói thế nào bây giờ nhỉ? Đúng rồi! Phải nói là Hoa Đà tái thế! So với lang trung trong thôn thì tốt hơn rất nhiều."

Lý Thị biết được việc tốt mà Tống Tương đã làm ở bên ngoài, thì cũng cười trừ mà nghe tai này bỏ qua tay khác. Tống Tương không có thời gian nghe hai người tán gẫu ở đây, nàng cầm theo cái hỏa bình vào phòng chuẩn bị xử lý rác thải y tế hồi sáng. Nhìn lửa cháy bừng bừng, Tống Tương lại chìm vào suy nghĩ.

Ở hiện đại, sinh mệnh của nàng cũng có thể nói là không quá tệ, nhưng khi xuyên về đây thì còn tồi tệ hơn. Nguyên chủ ban đầu vì sốt cao mà chết, Tuyết Nhi lại mắc bệnh dại bị vứt bỏ, mọi người đều cam chịu sống như vậy.

Còn nàng sẽ không tin vào mệnh của mình, cho dù cơ hội chỉ có một phần mười thì nàng cũng phải tiến đến giành giật lấy vận may đi. Ngọn lửa trong hỏa bình cháy hết, nàng đào cái hố rồi chôn tro vào đó.

Ngày hôm sau, Tống Tương mang Thảo dược đuổi muỗi xuống trấn Thanh Thuỷ bán. Trên đường nàng nhìn thấy một bà lão từ từ đang đi đến từ hướng ngược lại.

Nàng nhìn ra đây là Đường bà bà, là một trong những người đã từng giúp đỡ gia đình nàng. Bà cụ cũng nhận ra nàng từ xa liền tươi cười bước tới, những nếp nhăn hình đều lên trên trán:

"Đường bà bà, người đi đâu về vậy?"

Tống Tương nhận ra là người quen cũ bèn xuống xe niềm nở hỏi. Đường bà bà chỉ tay về hướng chính, chậm rãi rãi trả lời:

"Cháu trai của ta bị cảm, ta xuống hiệu thuốc dưới trấn mua thuốc cho cháu trai của ta."

Nói xong bà quay người nhìn Chu Tiêu và chiếc xe bò bên cạnh Tống Tương âm thầm đánh giá, bà kéo Tống đến nói nhỏ vào tai nàng:

"Tương nhi, đây là người con nhìn chúng sao. Nhìn qua là không tệ. Đây không phải là người đã đứng ra nói giúp ngươi hôm đó sao. Ta cũng nghe dân làng nói lại chuyện của con rồi. Nếu cháu trai của ta cũng có một nửa bản lĩnh của hắn thì tốt quá, nên con phải trân trọng lấy hắn ta."

Không ngờ Đường bà bà đột nhiên lại nói như vậy, khiến Tống Tương bối rối không biết trả lời như thế nào. Đường bà bà liếc nhìn hai người thêm lần nữa rồi cũng nói lời từ biệt với Tống Tương:

"Cháu trai của ta đang chờ thuốc ta mang về, bây giờ ta cũng nói rõ với con được, nhưng Tương Nhi à, con phải nhớ những gì bà bà hôm nay đã nói với con."

Nói xong bà vui vẻ bước về. Tống Tương trở lại xe bò, Chu Tiêu khẽ cười, nàng nhìn hỏi:

"Ngươi cười cái gì vậy?"

Hắn ta chăm chú nhìn về phía trước đánh xe mà không trả lời, đương nhiên hắn đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Tống Tương không bác bỏ câu hỏi của Đường bà bà, điều này khiến hắn ngạc nhiên và rất vui vẻ trong lòng, hắn cũng không thể hiểu nổi điều này vì sao lại khiến hắn vui vẻ như vậy. Thấy hắn im lặng, Tống Tương càng tò mò, vỗ vỗ lưng hắn đe dọa:

"Nói mau, không nói ta không đi xuống trấn nữa."

Chu Tiêu sợ nàng mất hứng liền thành thật trả lời:

"Cuộc trò chuyện vừa rồi ta đều nghe thấy hết."

Hắn ta nói xong, nụ cười tự nhiên xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Hắn trời sinh khí chất hơn người, khi ánh cười, nụ cười của hắn giống như bình rượu hoa đào được ủ nhiều năm khiến người ta chìm trong cơn say mà không muốn tỉnh.

Tống Tương đã từng nhìn thấy dáng vẻ tựa tiên nhân của hắn dưới ánh trăng, nay lại thấy hắn thành thật trả lời làm như vậy khiến trong lòng nàng dâng lên của cảm xúc kỳ lạ, ngượng ngùng quay đầu nhìn ra chỗ khác. Hai người ngồi xe bò, không ai nói thêm một lời nào, xe chậm chạp thong thả tiến đến trấn Thanh Thuỷ.

Khi đi ngang qua một sòng bạc, bên trong có rất nhiều người đang đánh bạc, có vẻ rất náo nhiệt. Tống Tương nhìn vào bên trong một lát, chỉ thấy nhà cái hạ bài xuống những con bạn bên cạnh nhìn rồi tất cả đều mù quáng rút tiền cược ra ném lên mặt bàn để bắt đầu ván mới.

Ở lối vào cửa lớn có mấy người hộ vệ đang xua đuổi một năm tự gầy nhỏ ra ngoài. Mấy người đó đã đẩy nam tử thầy kia ngã xuống đất, bọn họ còn giơ dao lên đe dọa người đó khiến hắn vô cùng sợ hãi:

"Nhi tử của ngươi không muốn trở về với ngươi, nếu ngươi còn quay lại đây, lão tử ta sẽ cho ngươi một nhát dao."

Nam tử khó nhọc chống tay lên mặt đất rồi đứng dậy, vẫn muốn tiếp tục đi vào phía trong. Chỉ còn nghe được người đó tiếp tục van xin lòng tốt:

"Các vị đại ca, van xin các vị hãy thả nhi tử của ta ra, ta đồng ý làm trâu làm ngựa để làm bất cứ điều gì các người muốn."

Khi nam tử kia xông vào, tên hộ vệ vẫn nhẫn tâm vung dao trong tay lên chém xuống tay nam tử kia. Tống Tương không nhịn được nữa, đành ra tay tương trợ, nàng liền nhặt một viên đá nhỏ bên đường ném vào tay tên thị vệ đang vung đao kia. Tên thị vệ bị đá ném trúng, tay mềm nhũn ra, con dao lớn rơi xuống đất cạch một tiếng, còn chém đứt cả vạt áo của nam tử gầy nhỏ kia.

Nàng nhận ra nam tử này chính là người bán bức tranh cổ trên phố ngày ấy. Để trả nợ cờ bạc cho nhi tử, ông đã phải bán hết tất cả tài sản trong nhà đi. Tên bị đá ném kia cùng với người bán tranh đều nhìn về phía Tống Tương bằng những ánh mắt khác nhau.

Người bán tranh thấy biết ơn khi gặp lại người đã từng giúp đỡ. Tên hộ vệ kia thì như gặp phải kẻ thù truyền kiếp của hắn, đôi mắt có hận ý muốn ăn tươi nuốt sống nàng:

"Ngươi là kẻ nào sao dám ra tay với lão tử đây?"

Tên hộ vệ lấy chân, hất con dao lên, tay hắn bắt lấy con dao rồi chầm chậm sải bước đi tới chỗ nàng. Tống tượng đặt cái gùi tre xuống, quay đầu lại chuẩn bị động thủ:

"Thế nào? Muốn cùng ta phân cao thấp?"

Tống Tương nói xong, tên hộ vệ cong môi mỉa mai cười, hai tay nắm chặt con dao vung lên chém tới tấp về phía Tống Tương. Hắn không tin, tiểu cô nương này có thân thủ tốt như vậy lại cả gan dám tay không so chiêu với hắn.

Hắn ta một dao, lại một dao chém xuống, còn Tống Tương như chú chim nhỏ, nhẹ nhàng khéo léo tránh được, không bị chút thương tích nào. Hắn ta chật vật một hồi mà cũng không chạm được vào vạt áo của Nam thì cũng trở nghiêm túc. Hắn sợ nàng bị thương, khi bán vào Thanh Lưu sẽ không được giá tốt.

Lúc này người xem xung quanh rất đông nếu hắn không đánh lại được tiểu cô nương này há không phải là chuyện cười sao, như vậy hỏi thử hỏi rằng sau này mặt mũi nào hắn lăn lộn trong nghề nữa. Nghĩ vậy, hắn ta càng điên cuồng ra sức vung đao lên chém vào ngang hông Tống Tương.

Tống Tương nhún chân lên nhảy về phía sau hắn. Sau đó đạp lên cột nhà bên cạnh đường, lật người lại lấy đà đạp trúng phía sau hắn khiến hắn ngã sấp xuống đất. Chân nàng đạp vào con dao, một tiếng rắc con dao gãy làm đôi.

Tên hộ vệ thấy nàng không những tránh thoát dễ dàng, mà còn đánh gãy dao của hắn thì vừa tức giận vừa trợn mắt ngạc nhiên nhìn những mảnh con dao trên mặt đất, còn khiến hắn không nhúc nhích được. Sau khi dạy dỗ tên hộ vệ, Tống Tương liền đến chỗ người bán tranh hỏi:

"Nhi tử ngươi trông như thế nào?"

Nhìn thấy cô nương tốt bụng giúp đỡ, người bán tranh vội vàng cảm ơn:

"Đại ân nhân, người đã giúp đỡ ta rất nhiều rồi, ta thật sự không dám làm phiền người nữa. Là tại ta đã dạy dỗ nhi tử không tốt, là tự ta làm khổ chính mình."

Nghe những gì hắn nói, Tống Tương nhăn mặt nghiêm nghị quát lớn:

"Nhi tử của người trông như thế nào?"

Người bán tranh đành nói ra dáng vẻ nhi tử của hắn. Một lúc sau Tống Tương ra khỏi sòng bạc, trong tay còn túm theo một nam tử cao gầy. Người bán tranh tiến đến tiếp nhận nhi tử của mình và hoảng sợ khi thấy nó không cử động.

"Hắn ta không việc gì cả, ta chỉ điểm huyệt khiến hắn không thể xuống giường một tháng thôi."

Tống Tương nói xong những lời này thì liền dời đi cùng Chu Tiêu.