Chương 98: Gặp hắn bên ngoài

2262 Chữ Cài Đặt
Chương 98: Gặp hắn bên ngoài

Đêm xuống núi rừng im lặng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Chu Tiên ôm eo Tống Tương nhảy qua tường vây vào nhà Lưu lão dược sư. Vì ban ngày ghé thăm nên đã thông thuộc đường đi lối lại, trong phút chốc họ đã đi đến trước linh đường. Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng gần như toàn bộ người trong Lưu gia đều ở linh đường canh giữ linh cữu Lưu lão dược sư. Mặc dù trong số bọn họ đã có người ngủ gật nhưng vẫn còn vài người thức. Tống Tương lấy trong túi ra một ít thuốc bột lén rắc lên người bọn họ, trong nháy mắt bọn họ đều lăn ra ngủ. Tống Tương đưa cho Chu Tiêu một viên thuốc rồi nói:

"Nuốt cái này xuống."

"Đây là thứ gì?"

Chu Tiêu nhìn thứ trên tay giống như quả dại thì lo lắng hỏi, Tống Tương lạnh lùng đáp:

"Muốn ngủ cùng bọn họ thì không cần ăn."

Nói rồi Tống Tương ung dung bước vào, Chu Tiêu đi ngay phía sau nàng rầu rĩ lên tiếng giải thích:

"Ta chỉ muốn giải tỏa tò mò của mình mà thôi."

"Ngươi mở ra nó ra."

Tống Tương chỉ vào chiếc quan tài còn khép hờ và bình tĩnh ra lệnh cho Chu Tiêu. Chu Tiêu lần này không còn trần trừ nữa lập tức mở ra rồi đỡ người Lưu lão dược sư lên. Tống Tương bước tới thì tỉ mỉ kiểm tra quả thật không có gì khả nghi:

"Không lẽ là trúng độc?"

Nhìn kết quả kiểm tra, Chu Tiêu trầm giọng hỏi, thực ra Tống Tương cũng không nghĩ đến việc này thậm chí nàng còn lén triệu hồi tài nguyên không gian để kiểm tra nhưng không có phát hiện trên người ông ấy có độc tố. Điều này khiến Tống Tương càng có hiểu, không lẽ thực sự Lưu lão dược sư là đột ngột qua đời, bọn họ đã nghĩ quá chuyện này lên rồi sao.

Nhưng lúc nói chuyện với Lưu bà bà, Tống Tương lờ mờ cảm thấy bà cũng biết được điều gì đó. Trên cơ thể không có cái gì khả nghi nên Chu Tiêu đành đặt lại thi thể xuống. Lúc sinh thời Lưu lão dược sư đã cứu giúp không biết bao nhiêu người nên khi ông ấy mất đi vẫn rất xứng đáng có được sự tôn trọng đối với di thể. Ngay lúc Chu Tiêu nhẹ nhàng đặt ông ấy xuống thì bị một thứ gì đó đâm vào ngón tay. Thấy sắc mặt Chu Tiêu thoáng thay đổi Tống Tương cảnh giác hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Chu Tiêu nước mắt xuống nhìn nói:

"Ta nghĩ là ở đây có chuyện."

Tống Tương vội vàng kiểm tra lại thì phát hiện ra một cây kim bằng bạc, ánh mắt của nàng lúc này trở nên sắc bén:

"Thì ra đây chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ấy."

Hai người nhìn kim bạc trong tay sắc mặt trở nên khó coi nếu thật sự là do kim bạc nên vậy sao Lưu bà bà phải dấu diếm. Nếu Lưu bà bà không biết thì người đó làm cách nào mà ra tay đâm kim bảo vào đầu Lưu lão dược sư. Ngay lúc hai người bọn họ bối rối ngoài cửa mang lại tiếng bước chân. Tống Tương nhìn xung quanh xem có chỗ nào trốn được không, nghe được bước chân càng ngày càng gần Chu Tiêu liền ôm eo Tống Tương nhảy lên xà nhà. Đây là chỗ lẩn trốn duy nhất lúc này mà người khác không để ý. Một lát sau Lưu bà bà bước vào trên tay còn bưng vài tách trà nóng. Nhìn thấy đám tử tôn ngủ gật thì trong lòng không khỏi tức giận quát:

"Đây là cách các người báo hiếu sao?"

Nghe tiếng của Lưu bà ba quở trách, những người vừa rồi đang ngủ rất say bỗng choàng mình tỉnh dậy. Tống Tương dùng liều lượng thuốc nhẹ nên chỉ cần có người gọi là họ họ tỉnh lại ngay lập tức. Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của mẫu thân cả đại nhi tử và nhị nhi tử vội vàng đứng dậy cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt mẫu thân. Nhị nhi tử cảm thấy lương tâm cắn rứt vội vàng giải thích:

"Mẫu thân, quả thật hai huynh đệ con cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ là vừa rồi chúng con thật sự rất buồn ngủ đến mức không chịu được nên đã chợp mắt một chút."

"Ngươi câm miệng lại, sao lúc ở sòng bạc không thấy ngươi buồn ngủ như thế này trong khi ngươi cũng từng thức thâu đêm suốt sáng. Bây giờ là lúc cần ngươi thì ngươi lại lăn ra ngủ, thật là nghiệp chướng mà."

Lưu bà bà từ lâu đã hết hy vọng với nhị nhi tử, khi chuyển nhà đến đây cũng không có hy vọng hắn sẽ thật tâm hối cải lúc này thật sự lạnh lòng rồi. Thấy mẫu thân đang phát hỏa nhị nhi tử đành ngậm miệng lại. Lưu bà bà bước đến bên cạnh đại nhi tử hỏi:

"Bình việc bình thường con làm việc luôn có chừng mực, sao vừa rồi lại mắc phải sai lầm như vậy?"

Đại nhi tử không dám ngẩng đầu lên nhìn mẫu thân, chỉ dám cúi đầu lý nhí nói:

"Mẫu thân là nhi tử bất hiếu, xin mẫu thân đừng tức giận."

Suy cho cùng thì bọn chúng cũng là tử tôn ruột thịt của ông ấy phải mệt nhọc là chuyện đương nhiên nên Lưu bà bà cũng không đau lòng lắm. Bà cụ đưa trà trên tay cho bọn nó rồi nói:

"Được rồi, mấy ngày nay các ngươi người cũng mệt mỏi rồi, nếu không chịu được nữa thì lui xuống nghỉ ngơi một lát."

Nói rồi Lưu bà bà quay lại nói với quan tài của Lưu lão dược sư:

"Cha bọn nhỏ chắc cũng không quan tâm đến những việc vụn vặt này đâu nhỉ?"

Từ bên trên xà nhà Tống Tương thấy được dáng vẻ kiên cường của Lưu bà bà thì trong đôi mắt nàng hiện lên tia khâm phục. Mặc dù nàng chưa từng thấy cách mạng Lưu lão dược sư và Lưu bà bà hòa hợp với nhau thậm chí nàng còn cho rằng bà cụ là người vô tình. Nhưng từ ánh mắt của bà cụ mới thấy được bọn họ lại là một đôi phu thê tình thâm. Chuyện vừa rồi xảy ra khiến nhi tử lưu lão dược sư thận trọng hơn rất nhiều, Tống Tương và Chu Tiêu tạm thời bị mắc kẹt trên xà nhà và chưa thể rời đi được.

Đêm khuya Cận Tư Viễn thấy đói bụng liền đưa tỷ tỷ và tiểu Cầm xuống dưới lầu. Tiểu nhị đang ngồi nghỉ ngơi phía dưới thấy bọn họ xuống lập tức vui vẻ săn đón:

"Khách quan, các vị có gì phân phó."

Lần trước dẫn đường Cận Tư Viễn ra tay hào phóng như vậy nên giờ đây hắn luôn sẵn lòng phục vụ Cận Tư Viễn. Cận Tư Viễn không nhìn đến thực đơn mà khẽ nói:

"Không cần quá cầu kỳ, chuẩn bị điểm tâm nhẹ ăn đêm chỉ cần no bụng là được rồi."

Hai ngày nay hắn ra tay chi tiêu quá lãng phí, hơn nữa không có khả năng Tống Tương từ sẽ chi trả lại cho hắn nên đương nhiên phải tiết kiệm. Tiểu nhị nghe Cận Tư Viễn nói xong thì mặt khuôn mặt đầy tươi cười vui vẻ lập tức ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Vốn tưởng rằng lần này Cận Tư Viễn gọi, hắn cũng được hưởng lợi một chút lợi ích không ngờ lại là một kết quả mà hắn ta không mong đợi. Nhìn thấy tiểu nhị mất hứng xoay người rời đi, Cận Tư Nguyệt nắm lấy tay Cận Tư Viễn hỏi:

"Sao không gọi những món mẹ thích?"

Cận Tư Viễn không muốn tỷ tỷ lo lắng liền nở nụ cười:

"Đệ ăn nhiều thịt cá rồi giờ ăn đạm bạc một chút cũng không sao."

Cận Tư Nguyệt khẽ thở dài lấy ra túi bạc từ thắt lưng đưa cho Cận Tư Viễn:

"Đệ không phải lo lắng ở đây tỷ tỷ vẫn còn bạc."

Nhìn túi bạc còn căn phồng của Cận Tư Nguyệt thì vẻ mặt của Cận Tư Viễn nhất thời kinh ngạc.

"Sao tỷ tỷ vẫn còn bạc? Không phải là đệ đã lấy hết bạc của mọi người rồi sao?"

"Thiếu gia, đâu chỉ tiểu thư còn bạc, mà tiểu Cầm ở đây cũng vẫn còn."

Tiểu Cầm cũng lấy túi bạc dắt ngang hông đem ra trước vẻ mặt khó tin của Cận Tư Viễn rồi nhìn hắn đầy đầy tự hào nói. Cận Tư Viễn nhìn hai túi bạc đầy đặn trên bàn rồi nhìn chằm chằm hai người trước mắt nghiêm túc hỏi:

"Hai người còn dấu ta những gì nữa?"

Cận Tư Nguyệt tránh đi ánh mắt của Cận Tư Viễn từ từ nói:

"Ngay ngày đầu tiên chúng ta ra ngoài đã bị cướp, từ đó chúng ta bắt đầu chia tiền ra cất."

Tiểu Cầm gật đầu phụ họa:

"Đúng vậy, không chỉ ở đây có bạc mà ở nhà cũng có, tiểu thư nói cái này là chừa lại đường lui cho mình."

"Vậy hai người ở đâu ra có nhiều bạc như vậy?"

Cận Tư Viễn phụ trách Đức Nhân đường lâu như vậy lại chưa từng thấy hai người này lộ diện làm việc, mà bạc vậy ở đâu ra mà có nhiều bạc như vậy. Cận Tư Nguyệt xoa đầu Cận Tư Viễn:

"Đúng là nhiều năm như vậy chúng ta không xuất hiện nhưng đều đặn hàng tháng vẫn cho chúng ta không ít bạc tiêu vặt. Chúng ta lại ít ra ngoài, nên tất cả đều cất đi giờ mới lấy ra dùng."

"Cũng không thể nhiều như vậy được."

Cận Tư Viễn đương nhiên biết, hàng tháng hắn cũng có bạc tiêu vặt, nhưng nếu đúng như thường lệ thì không thể chênh lệch hơn so với tỷ tỷ là mấy và vẻ mặt của hắn lúc này càng lộ rõ tia hoài nghi, Cận Tư Nguyệt và tiểu Cầm đang ngồi nói nhìn nhau cười:

"Cả tiêu vặt của tiểu Cầm và của ta cộng thêm với một ít đồ trang sức mà gia gia cho tất cả đều đổi thành bạc thành ra mới nhiều như vậy."

Cận Tư Viễn thở dài, nằm bò ra bàn chán nản than thở:

"Ta cũng quá thất bại rồi!"

Ngay khi Cận Tư Viễn dứt lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Cận công tử, tiểu Nguyệt cô nương thật trùng hợp."

Cận Tư Viễn ngồi bật dậy ánh mắt lạnh lùng nhìn rồi lại mở lời châm chọc:

"Trùng hợp gặp gỡ hay là có chủ ý thì cũng chỉ có Triệu công tử ngài mới là người rõ nhất mà thôi."

Triệu Nghi Thanh nghe xong trên mặt khựng lại một hồi rồi trên mặt nở một nụ cười:

"Cận công tử thật biết nói đùa, ta đến đây bàn chuyện làm ăn khách điếm này cũng không phải của nhà ngươi mở, ta đến đây nghỉ trọ cũng là lẽ đương nhiên."

Cận Tư Viễn định lên tiếng phản bác lại thì thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh bước đến báo:

"Công tử, phòng đã được thu dọn sạch sẽ, người có thể đi lên nghỉ ngơi được rồi."

Tiểu nhị cũng vừa bưng tới đồ ăn khuya của Cận Tư Viễn:

"Khách quan bữa khuya của ngài đã chuẩn bị xong."

Cận Tư Nguyệt biết đệ đệ không phải là đối thủ của Triệu Nghi Thanh hơn nữa bây giờ không có Tống Tương và Chu Tiêu ở đây nếu thật sự có mâu thuẫn e rằng sẽ rất khó giải quyết. Khi tiểu nhị chuẩn bị xoay người rời đi thì Cận Tư Nguyệt cản lại nói:

"Làm phiền vị tiểu ca mang bữa khuya lên phòng cho chúng ta."

"Tiểu Nguyệt cô nương sao lại tránh mặt ta vậy?"

Triệu Nghi Thanh nhìn Cận Tư Nguyệt không chớp mắt và lạnh lùng hỏi. Cận Tư Nguyệt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà chỉ khẽ cười trả lời:

"Triệu công tử cứ nói đùa, trời đã khuya rồi, ở đây lạnh lên phòng thì tốt hơn."

Cận Tư Viễn ở một bên cũng lên tiếng đỡ lời:

"Đêm cũng khuya rồi, cũng không làm phiền Triệu công tử nghỉ ngơi sớm tránh làm ảnh hưởng đến công việc ngày mai của ngươi."

"Xin hỏi Tống cô nương và Chu công tử đã đi đâu mà ta không thấy bọn họ."

Triệu Nghi Thanh thấy Cận Tư Viễn và Cận Tư Nguyệt đi lên lầu thì vội vàng lên tiếng hỏi. Cận Tư Viễn dừng chân một lúc rồi thong dong đáp:

"Đến cũng ở đây rồi, sao phải lo lắng khi không thấy họ, yên tâm sáng mai Triệu công tử sẽ được gặp bọn họ."

Triệu Nghi Thanh nhìn bóng Cận Tư Viễn khuất dần, sắc mặt lạnh xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười rùng rợn.