Chương 100: Mời uống trà

2322 Chữ Cài Đặt
Chương 100: Mời uống trà.

Trưởng quầy nhìn thấy Tống Tương đối xử thô lỗ với tiểu nhị của khách điếm thì nhịn không được bèn bước qua đó, trên mặt tràn ngập thái độ bất mãn:

"Cô nương, tại sao không bình tĩnh nói chuyện mà phải động chân động tay như vậy."

Tống Tương hừ lạnh, buông tiểu nhị ra chất vấn trưởng quầy:

"Người của chúng ta mất tích trong khách điếm của ngươi, chẳng lẽ chúng ta không nên tức giận sao?"

"Còn có chuyện này nữa sao?"

Trưởng quầy nghe xong sắc mặt cũng lập tức trở nên căng thẳng, ông ta nhìn tiểu nhị đang đứng một bên chờ câu trả lời từ phía hắn. Tiểu nhị gật đầu nói:

"Nhưng thật sự ta không có nhìn thấy ba vị khách quan đó."

Trưởng quầy cho tiểu nhị lui xuống:

"Ngươi cứ xuống trước đi, việc ở đây đã có ta giải quyết."

Nhìn thái độ của trưởng quầy mềm mỏng không khác gì thư sinh nên Tống Tương không lòng vòng nữa mà trực tiếp hỏi:

"Trưởng quầy ông có biết hôm qua là ai đến đây không?"

Trước sự thô lỗ, càn quấy của Tống Tương, trưởng quầy vẫn không thay đổi sắc mặt trả lời:

"Cô nương, khách kiếm luôn có rất nhiều người ra vào, sao ta có thể nhớ hết được chứ?"

Nói xong sắc mặt của trưởng quầy thay đổi khuyên nhủ Tống Tương:

"Thay vì rằng co ở đây, sao các người không lên xem bằng hữu của các ngươi có để lại manh mối gì không?"

Ý của tôi là bằng hữu của ta mất tích ở chỗ của ngươi, ngươi một chút trách nhiệm cũng không có? "

Tống Tương nghe trưởng quầy nói xong thì thực sự phát hỏa, xảy ra chuyện như vậy tại sao tên trưởng quầy khốn kiếp này lại coi như không có việc gì hết vậy. Lúc này ông ta nhếch mép lên cười khẩy:

" Khách nhân đi đến đây, chúng ta không thể hạn chế tự do của khách nhân được. Nếu các người cần ta trợ giúp gì thì chúng ta sẽ toàn lực giúp đỡ còn về trách nhiệm cũng không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu chúng ta được.

Chu Tiêu nghe xong cũng rất tức giận, nhưng hắn lại giữ được bình tĩnh. Nghĩ kỹ lại thì những lời của trưởng quầy nói không sai, nếu Cận Tư Viễn muốn ra ngoài họ cũng không thể ngăn cản được. Chu Tiêu tiến đến kéo tay Tống Tương lên lầu:

"Trưởng quầy nói đúng, chúng ta lên xem trên đó có manh mối gì không."

Mặc dù tức giận nhưng trong lòng Tống Tương cũng tự có tính toán, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm ra được ba người bọn họ. Hai người đi đến phòng của Cận Tư Viễn trước, hành lý và túi bạc của Cận Tư Viễn vẫn được sắp xếp ngay ngắn trên giường.

Điều này khiến Tống Tương càng nghi ngờ hơn dù sao thời gian này Cận Tư Viễn luôn coi trọng ngân lượng nên sẽ không có chuyện hắn tự rời đi mà không mang theo ngân lượng. Chu Tiêu dạo quanh một vòng thì phát hiện ra dấu chân mờ nhạt trên cửa sổ. Hắn vội vàng gọi Tống Tương đến, Tống Tương nhanh chóng chạy lại nghiêm túc xem xét:

"Có người sớm dọn dẹp dấu chân này nhưng có lẽ là do trời tối nên vẫn còn lưu lại một chút dấu vết."

Chu Tiêu thở dài:

"Vậy kẻ mang Cận Tư Viễn đi khẳng định là đã có âm mưu từ trước rồi."

"Ta nghĩ mãi không ra, Cận Tư Viễn không biết võ công sẽ không thế nào ra ngoài qua cửa sổ, nếu ra từ đây không chết thì cũng tàn phế."

Kiểm tra hết một lượt phòng của Cận Tư Viễn, hai người đi sang phòng của Cận Tư Nguyệt xem xét. Trên bàn có một chén trà, bên trong còn nửa chén nước. Tống Tương đi đến xem xét tỉ mỉ thì không có gì khác thường chỉ là loại trà Long Tỉnh bình thường. Giữa lúc hai người bọn họ đang xem xét manh mối thì tiểu nhị đứng bên ngoài gõ cửa. Tống Tương vẫn chưa hết tức giận đương nhiên là sẽ không cho hắn được sắc mặt tốt:

"Ngươi tới có chuyện gì?"

Có kinh nghiệm lúc trước, tiểu nhị không dám đến gần chỉ dám đứng ngoài cửa giữ một khoảng cách nhìn Tống Tương vậy mà cũng không kiểm chế được cả người không ngừng run rẩy:

"Thuộc hạ của Triệu công tử hôm qua có lời mời các người qua đó uống trà."

"Ngươi không phải nói bọn họ đã rời đi rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện vào lúc này?"

Tống Tương nhíu mày lạnh lùng hỏi. Tiểu nhị khϊếp sợ bất giác lùi lại phía sau một bước:

"Chuyện đó thì ta không biết, nếu cô nương muốn biết thì trực tiếp qua đó xem có chuyện gì, tốt hơn việc ở đây nghi ngờ."

Nói đến đây tiểu nhị nhanh chân biến mất khỏi tầm mắt của Tống Tương, Chu Tiêu bước đến cạnh Tống Tương nhẹ giọng hỏi:

Chúng ta có đến đó không.

Đương nhiên là phải đến rồi.

Tống Tương nhìn chu tiêu kiên định đất rồi nhanh chân bước ra ngoài. Chờ bọn họ dưới lầu là một nam tử vận y phục màu đen tuyền, trên mặt lạnh lẽo không có một chút biểu cảm dư thừa nào cả. Tống Tương đi đến cạnh nam tử lên tiếng hỏi:

"Chủ nhân của các ngươi là Triệu ni Thanh phải không?"

"Vâng."

Người đó cũng không trả lời thừa thải một từ nào cả. Tống Tương gật đầu nói:

"Vậy thì mau dẫn đường."

Mặc dù Tống Tương thấy Triệu Nghi Thanh xuất hiện ở đây trong khi Cận Tư Viễn và Cận Tư Nguyệt mất tích là việc vô cùng kỳ lạ nhưng nàng lại cho rằng biết đâu dưới sự giúp đỡ của Triệu Nghi Thanh thì sẽ nhanh chóng tìm ra. Nam tử trẻ tuổi đưa Chu Tiêu và Tống Tương đến một sân vườn bố trí rất trang nhã, khi bọn họ bước vào phòng thì thấy Triệu Nghi Thanh đang thản nhiên uống trà. Nghe tiếng bước chân rất gần, Triệu Nghi Thanh ngẩng đầu lên khóe miệng nở nụ cười:

"Hai vị mới tới."

Tống Tương thấy hắn không giống như vậy thì khẽ cười:

"Triệu công tử cho mời, làm sao chúng ta có thể không tới được chứ? ,

Triệu Nghi Thanh không nói gì chỉ nâng chén trà trong tay lên. Tống Tương cùng Chu Tiêu cũng ngồi xuống uống trà mà hạ nhân vừa mang đến.

" Không hổ là Triệu công tử, quả nhiên là trà ngon. "

" Vì người tới là các ngươi, đương nhiên trà cũng phải là ngon nhất. "

Triệu Nghi Thanh sảng khoái cười, sau đó sắc mặt thay đổi hỏi:

" Hai vị đến đây ta e rằng không chỉ để uống trà mà hẳn là có chuyện khác. "

Tống Tương không giấu giếm đáp:

" Không biết Triệu công tử có gặp mấy người Cận Tư Viễn không? "

" Chưa từng thấy. "

Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương không chớp mắt và rồi chậm rãi đáp lại. Tống Tương lạnh lùng nhìn Triệu Nghi Thanh và lên tiếng:

" Triệu công tử, người cũng không thiếu bạc tại sao lại muốn làm ra những chuyện hại người hại mình như vậy? "

Chu Tiêu càng nghe càng khó hiểu, hắn cảm tưởng như mình đang lơ lửng trên cao và rồi hắn kéo tay nàng lại ghé tai thấp giọng hỏi:

" Nàng đang nói đến cái gì vậy? "

Triệu Nghi Thanh thong dong rời khỏi chỗ ngồi:

" Tống cô nương muốn nói gì vậy? Ta nghe không hiểu. "

Ánh mắt Tống Tương vẫn bình tĩnh, giọng điệu vẫn bình thản nhẹ nhàng như trước:

" Ngươi là người phía sau thao túng bạch hoa phải không? "

Triệu Nghi Thanh sửng sốt trong giây lát sau đó ánh mắt trở nên ảm đạm:

" Làm sao ngươi biết? "

Tống Tương vẫn ngồi vững vàng trên ghế bình thản trả lời:

" Thật ra lúc trước chỉ là phỏng đoán, nhưng từ khi chúng ta bắt đầu điều tra chuyện này bộ dạng của ngươi lại không bình thường. Hơn nữa trong sân nhà ngươi ta còn thấy có một gốc anh túc. "

Triệu Nghi Thanh nhìn Tống Tương thắc mắc hỏi:

" Cho dù trong sân nhà ta có anh túc thì cũng không có nghĩa là việc ta và bạch hoa có liên quan đến nhau. "

Tống Tương chưa kịp nói gì thì Chu Tiêu đột nhiên ngất đi. Tống Tương vội vàng quay lại khi nghe thấy động tĩnh nhưng lại thấy Chu Tiêu nằm gọn trong tay thuộc hạ của Triệu Nghi Thanh.

" Ngươi có ý gì? "

Tống Tương trở nên căng thẳng, nếu không có Chu Tiêu hỗ trợ thì việc thoát khỏi đây đã khó càng thêm khó. Triệu Nghi Thanh vẫy tay phân phó thuộc hạ:

" Các người mau đưa Chu công tử xuống nghỉ ngơi trước. "

Xong việc Triệu Nghi Thanh quay sang Tống Tương nói:

" Thật ra hôm nay ta đến đây là nhờ cô một việc, cô có thể chữa khỏi vết thương trên mặt cho tiểu Nguyệt cô nương đúng không? "

Nhắc đến Cận Tư Nguyệt, Tống Tương liền cười nhạo Triệu Nghi Thanh:

" Không ngờ ngươi đối với tiểu Nguyệt cô nương lại tình thâm ý trọng đến vậy. "

" Đó là vì nàng ấy là người đầu tiên đã khiến trái tim ta phải rung động. "

Vẻ mặt Triệu Nghi Thanh đầy tự hào nói.

" Tống đại phu, trong vòng ba ngày ngươi phải chữa khỏi vết thương trên mặt cho nàng ấy, nếu không ta không dám đảm bảo mình sẽ kiềm chế được việc có ra tay với Chu công tử hay không. "

" Trên đời này Tống Tương ta ghét nhất là bị kẻ khác uy hϊếp. "

Tống Tương đương nhiên là tức giận, nàng không ngờ rằng nhân cách của Triệu Nghi Thanh lại trở nên méo mó như vậy, quả thật lòng người quá khó đoán, biết mặt biết tên nhưng không biết lòng. Triệu Nghi Thanh giận dữ tiến đến vươn tay bóp chặt cằm Tống Tương:

" Tống Tương lúc này các người đang nằm trong tay ta, làm hay không làm không đến lượt người nói. "

Tống Tương giơ hai tay lên muốn đẩy Triệu Nghi Thanh ra nhưng lại thấy chân tay vô lực không thể cử động được.

" Ngươi cũng động chân động tay trong trà của ta. "

Triệu Nghi Thanh gạt Tống Tương sang một bên:

" Tống đại phu, ta nghĩ cô nên biết nói cái gì và không nên nói cái gì. "

Tống Tương nhăn mày, muốn phản kháng nhưng cuối cùng đành phải bó tay chịu trói. Nàng chắc chắn sẽ khó thoát thân một mình được, nàng cần phải có sự trợ giúp của Cận Tư Nguyệt mới có thể làm được. Lúc này trên mặt nàng không còn tươi cười nữa:

" Chữa khỏi cho tiểu Nguyệt cô nương cũng là mong muốn của ta. Không cần ngươi phải ra điều kiện ta cũng vẫn chữa trị cho nàng ta. Chỉ có điều ta rất tò mò tại sao ngươi muốn làm điều đó trong khi ngươi không có lợi ích gì. "

Triệu Nghi Thanh cười lớn nghe rất đáng sợ giống như hoàn toàn biến thành một người khác vậy, hắn ngước mặt lên trời trả lời:

" Tống Tương ngươi có biết một người bị lưu lạc đến một nơi xa lạ ban đầu sẽ phải đối mặt với những gì không? "

" Đương nhiên ta biết sẽ không thoải mái, nhưng đây cũng không phải là cái cớ để người làm hại người khác. "

Tống Tương biết nàng đối với Triệu Nghi Thanh vẫn còn có giá trị lợi dụng nên nàng tự tin quở trách hắn. Ánh mắt Triệu Nghi Thanh trở lên dữ tợn:

" Ngươi chưa từng trải qua sao thì biết cái gì mà nói. Ta hận đến mức chỉ muốn nhìn thấy những người nơi đây phải chịu bao đau khổ gia đình phải ly tán. "

Nhìn bộ dạng méo mó, điên khùng của Triệu Nghi Thanh, cũng đành bất lực thở dài:

" Có thể có người đối xử tệ bạc với ngươi những ngươi không thể vì vậy mà muốn hại những người không liên quan được. "

Triệu Nghi Thanh bước về phía Tống Tương trên mặt nở một nụ cười mỉa mai:

" Ngươi không thấy rằng khi nhìn vào nỗi đau của kẻ khác thì trong lòng ngươi sẽ bớt đau khổ hơn sao? "

Nghe Triệu Nghi Thanh nói ra lời nói điên cuồng như vậy, Tống Tương biết bây giờ nàng có nói gì thì hắn cũng nghe không lọt tai nên nàng không tiếp tục nói thêm gì về việc này nữa. Nhưng nàng vẫn muốn khuyên nhủ hắn:

" Dù nói gì đi chăng nữa thì ngươi cũng đã ở đây rồi, đó là sự thật không thể thay đổi. Ngươi có từng nghĩ những thứ bây giờ ngươi có lại là điều mà người khác mơ ước không, nếu ngươi kịp thời hối cải dừng tay lại thì coi chuyện này sẽ kết thúc ở đây."