Chương 1: Đêm tân hôn

Vưu Tử Ân ngồi trong phòng tân hôn. Mỉm cười hạnh phúc chờ đợi chồng về phòng.

Đêm nay là đêm tân hôn của cậu. Cậu rất hạnh phúc khi có thể cùng người mình yêu kết hôn . Còn gì sung sướиɠ bằng.

Nhìn về phía cửa phòng đóng kia, lẩm bẩm, ánh mắt lộ vẻ lo lắng :" Sao anh ấy vẫn chưa về "

Tiếng đập cửa vang lên rồi mở ra. Là Khiết Thần, anh ấy về rồi.

Khiết Thần bước vào, người nồng nặc mùi rượu, cậu chạy đến đỡ hắn, hắn hất ngã cậu xuống sàn nhà.

Hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn cậu :" Đừng tưởng tôi thương yêu gì cậu "

" Cậu? Khiết Thần chúng ta đã kết hôn rồi mà " Tử Ân khó hiểu , bọn họ đã kết hôn rồi Khiết Thần vẫn không thay đổi cách xưng hô.

" Hừ, đừng gọi tên tôi thân mật như vậy" Khiết Thần nhíu mày lạnh giọng nhìn cậu.

" Em... Khiết Thần, anh chưa từng yêu em đúng không " Cậu nhỏ giọng hơi cúi đầu hỏi hắn.

" Đúng , chưa từng " Khiết Thần nhướng mi.

" Vậy... vì sao ... anh lại cưới em " Tử Ân cắn môi cúi đầu thêm thấp, giọng càng thêm run run hỏi hắn.

" Còn không phải vì lời hứa hẹn ngu xuẩn , còn không phải là nhà cậu có tiền hay sao " Khiết Thần nhếch môi cười, hắn ghét nhất là những người luôn tỏ ra yêu đuối và hay ...khóc. Nhất là nước mắt nam nhân. Và cũng là con của kẻ thù , cha mẹ cậu đã gϊếŧ cha của hắn.

Tử Ân cũng lại có đầy đủ những tính hắn ghét, nhút nhát, yếu đuối, và còn thường xuyên hay khóc.

Cậu cúi đầu ,mím môi , cố nén cái cảm giác đau khổ, nước mắt rơi, cậu không được khóc. Khiết Thần rất ghét nhìn thấy nước mắt, nhất là nước mắt của nam nhân.

Cậu trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đối diện với tình huống xấu nhất.

" Nếu vậy... anh có thể...có thể... làm tròn trách nhiệm...một người chồng không?" Cậu e dè ,mím môi lén nhìn hắn.

Hắn không yêu thương cậu, nhưng ngược lại dù biết hắn là đang lừa dối, cậu vẫn giả ngu, tình nguyện để hắn lừa chỉ mong được ở cạnh người mình yêu.

" Trách nhiệm? Tôi cũng không tốt bụng đến như vậy, nuôi con của kẻ thù " Khiết Thần nhếch môi, giọng khinh miệt, con của kẻ thù. Hắn không gϊếŧ cậu ngay lặp tức là đã mai mắn lắm cho cậu rồi. Giờ còn đòi hỏi hắn làm người chồng có trách nhiệm.

Dù cố nén nước mắt, nhưng vẫn không ngừng trào ra . Cậu thật sự yêu hắn mà. Tại sao lại không có được hạnh phúc.

Tử Ân còn nghĩ hôm nay cậu là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Vì sao? Vì cậu đã được bên cạnh người cậu yêu. Và đêm tân hôn , bọn họ sẽ trao nhau những thứ ngọt ngào, khó quên.

Nhưng giờ thì sao, hắn thậm chí còn muốn gϊếŧ cậu ngay lặp tức cho nguôi lòng hả dạ.

" Không được khóc " Khiết Thần giận dữ quát vào mặt cậu.

Tử Ân lau nước mắt đang không ngừng tuôn ra, Khiết Thần ôn nhu dịu dàng của cậu chạy đâu mất rồi. Tại sao lại trở nên đáng sợ vậy chứ.

Từng giọt nước ấm nóng lăn dài trên gò má hồng hào, đôi mắt đỏ hoe ngước lên nhìn hắn.

Đáng thương?

Hừ, lại ra vẻ đáng thương. Hắn thật sự rất chán ghét cậu, chỉ biết co rúm, lúc nào cũng tỏ ra nhút nhát , yếu đuối.

Tử Ân càng đáng thương Khiết Thần càng muốn chà đạp , sỉ nhục cậu. Làm cho cậu sống dở chết dở, mãi mãi cũng đừng mong ngóc đầu lên nỗi.

Nhiều tháng qua đóng vai kẻ tốt, ôn nhu dịu dàng đã là quá sức với hắn. Hắn cần tìm vài cô em thư giãn.

Bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tử Ân ngồi trong phòng, gục đầu, ôm mặt khóc nức nở.