Chương 1: Buổi đi học đầu tiên

"Cácngười là ai? Thả ta ra... thả ra."

"A... cứu... cứu..."

"Ring... ring."

Anh Đào giơ tay lên tắt chuông báo thức. Đôi mi của nó khẽ rung rồi dần mở ra. Anh Đào để tay lên trán, mặt toát đầy mồ hôi. Ở dưới nhà mẹ nó gọi vọng lên, nó vội leo xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ đi xuống dưới nhà. Cũng như mọi ngày ba nó thì ngồi đọc báo, anh nó thì ngủ chưa dậy, còn nó thì vội ăn sáng để đi học.

Ở trước nhà có tiếng gọi: "Nhanh lên! Trễ rồi."

Anh Đào vội chạy ra trên tay còn đang cầm miếng bánh mì đang ăn dở: "Từ làm gì mà hối thế!"

"Nếu không hối bà, cho trễ luôn à!" A Nga quát.

Hôm nay là ngày đầu tiên Anh Đào vào học ở trường cấp ba. Khỏi cần nói cũng biết năm nay nó 16 tuổi. Anh Đào là học sinh ưu tú của trường, hầu như không có việc gì là Anh Đào không làm được từ nữ công gia chánh đến thể thao. Anh Đào từng là đội trưởng đội karate của trường cấp hai. Là một người xinh đẹp và đa tài nên có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng chưa có ai có thể làm tan chảy trái tim băng giá của nó. Còn cô là A Nga bạn thanh mai trúc mã của Anh Đào, cô cũng xinh đẹp không thua kém gì nó chỉ có điều không biết nữ công gia chánh là gì thôi. Cô từng là vận động viên điền kinh ưu tú của trường. A Nga và Anh Đào đều là con gái của một nhà chính trị gia nhưng ai cũng rất mộc mạc và hiền lành, chỉ khi có người bắt nạt tụi nó thì tụi nó mới đáp trả lại thôi. A Nga lúc nào cũng được Anh Đào che chở và bảo vệ giống như đứa em gái của mình vậy, họ rất hiểu về nhau nên hai người họ rất ít khi cãi nhau.

Tiếng chuông vào lớp bắt đầu vang lên mọi quỷ đạo vẫn như thường ngày chỉ khác hôm nay là buổi học đầu tiên mà thôi.

Đến giờ ra chơi cô chạy đến bàn của nó, thấy nó nằm trên bàn thở dài cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao mặt mày bí xị vậy?"

Nó vẫn nằm im không nói gì.

Ơ hay con nhỏ này, bữa nay dám lơ mình à chắc không dùng biện pháp mạnh là không nói chớ gì, à được rồi coi chị xử em ra sao.

"Bây giờ mày kể không! Nếu không không bạn bè gì hết." Cô dọa nó.

Con nhỏ này biết mình có một mình nó là bạn thân nên cứ mỗi lần mình làm lơ nó nó lại lấy cớ này ra dọa mình.

"Rồi! Rồi! Để tui kể." Nó nói giọng năn nỉ.

"Thật ra thì hồi tối tui mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ. Tui thấy mình ngủ ở một nơi rất kì lạ rồi bỗng dưng có hai người đàn ông cầm dao muốn gϊếŧ tui." Anh Đào kể mà mặt toát đầy mồ hôi như những cảnh trong mơ đều là thiệt vậy.

Cô cười to. "Ha ha ha, vậy mà tưởng gì thì ra chỉ là một giấc mơ, tại bà ban ngày coi phim nhiều quá chi rồi để tối ngủ mơ bậy bạ." A Nga an ủy nó.

"Ưm! Chắc cậu nói đúng." Anh Đào nghe cô an ủi nên có vẻ tươi tắn hơn hẳn.

"Này! Cậu có muốn xuống căn tin không?" A Nga hỏi.

Đúng là không ai hiểu mình bằng con nhỏ này, đang đói bụng muốn chết. "Ưm tui cũng đói bụng rồi, bà đúng là hiểu ý tui." Anh Đào lấy tay xoa bụng mà nói.

"Khéo nịnh! Đi thôi." A Nga kéo tay nó dẫn đi.

Khi hai người họ đi trên dãy hành lang toát lên một hào quang rực rỡ, ai cũng đều nhìn về phía họ với ánh mắt mê say khiến cho những cô gái xung quanh ghen tị mà nói xấu họ. Nhưng họ vẫn mặc kệ mà cười nói vui vẻ, dù sao họ vẫn quen rồi, thì từ trước tới giờ vẫn vậy mà! Họ tự nghĩ rằng họ xinh đẹp thế này thì việc khiến cho những cô gái khác ghen tị là chuyện bình thường.

Ăn xong nó xoa bụng dựa vào ghế nó nói: "Chắc tui lên cân mất."

"Cái gì! Nhìn bà ốm nhom vậy mà la tăng cân." A Nga quát.

"Hi hi thì phải giữ eo chứ bà." Anh Đào cười nịnh.

Hai người họ đang nói chuyện thì bỗng dưng có hai người con trai đến làm quen.

"Đó chẳng phải là đàn anh học lớp trên sao. Nghe nói họ là hotboy của trường ta à nha!"

"Cái gì, đúng là mặt dày mà! Mới vào trường đã mê hoặc đàn anh rồi."

Cho xin đi, tụi tui cũng đâu có muốn tại bọn họ tự đến làm quen chớ bộ. Với lại nếu họ đến làm quen tụi tui thì liên quan gì đến các người chứ (Anh Đào).

Hai cô bé này xinh thật nếu làm bạn gái mình thì hết sẩy. "Xin chào, tớ là Tần Sinh còn người bên cạnh là Hàn Dương, bọn tớ có thể ngồi cùng các cậu được không?"

Đúng là phiền phức mà thôi kệ bọn họ vậy muốn làm gì đó thì làm (Anh Đào).

"Cứ tự nhiên!" Nó nói.

"Cái gì tụi nó mặt dày như vậy sao! Nói đến vậy mà còn chẳng biết thân biết phận, nhất là cái con bé ngồi bên phải kia nhìn vào là thấy ghét rồi."

Cho xin đi tại họ muốn ngồi chứ bộ đâu phải tui bắt họ ngồi, nếu các cô thích người ta như vậy sao không mang về nhà luôn đi! Sao cứ ngồi đây mà nói xấu người khác như vậy chứ (Anh Đào).

A Nga nghe vậy liền tức giận vô cùng, ai nói xấu cô thì cô có thể nhẫn nhịn được chứ mà nói xấu nó thì cô không thể nhịn được. Cô đứng bật dậy định đi tới mắng thẳng vào mặt mấy người đó thì bị nó giữ lại.

Anh Đào cau mày nhìn cô bằng ánh mặt lạnh lùng như một hồ băng rộng lớn. "Bà cần chi tức giận với mấy người đó." Anh Đào khuyên A Nga.

Anh Đào nhìn vào ánh mắt của nó thì cảm lạnh cả sống lưng nên cũng dịu lại.

"Nhưng nó nói bà vậy mà bà chịu được à!" A Nga quát.

Nghe A Nga nói vậy Anh Đào cũng hiểu được bây giờ cô đang tức giận đến mức nào liền lựa lời khuyên cô.

"Đây cũng đâu phải lần đầu, bà cứ để họ muốn sủa sao thì sủa."

Cô nghe vậy liền bật cười: "Ha ha, bà nói đúng lắm à!"

Các cô gái bên kia nghe được liền nỗi giận đùng đùng sát khí toát ra khắp nơi khiến mọi người xung quanh cảm thấy sợ hãi không dám lại gần.

"Cái gì, dám nói chúng ta là chó sao! Tức thật!"

Còn hai người con trai ngồi bên cạnh mà nghĩ thầm. "Đúng là hoa hồng có gai, hung dữ thật!"

Đến lúc ra về thì Anh Đào và A Nga bị bọn con gái lúc nãy chặn lại ở trước trường.

Hồi trưa tôi đã cố ý tha cho các cô bây giờ các cô lại đến đây gây chuyện đúng là không biết trời cao đất dày.

"Muốn gì đây?" A Nga nói.

"Tụi bây dám mê hoặc Tần Sinh và Hàn Dương của tụi tao sao! Hãy tránh xa họ ra." Cô gái cầm đầu nói giọng chanh chua, hai tay chống nạnh bá khí ngất trời.

"Cái gì của tụi bay thật mắc cười thật! Nếu thích họ như vậy sao không tỏ tình với họ đi sao cứ đi theo tụi này chi vậy?" Cô nói.

"Tụi bây." Cô ta giơ tay lên định đánh cô thì bị nó chặn lại. Nó xiết chặt tay của cô ta khiến cô ta đau la lên một tiếng.

"Muốn đánh bạn của tôi sao! Nếu tôi không ra oai thì tưởng tôi là cọp giấy à! Nếu tụi bây còn tới gây chuyện nữa thì đừng trách tao." Nó hăm dọa.

Cô ta tức quá chẳng biết nói gì đành gọi bọn bạn đi cùng tới đánh nó. Ngay lập tức nó xô cô ta ra rồi đánh cho bọn họ một trận nên thân cho chừa cái tội đi bắt nạt người khác.

Bọn ngốc các người đúng là chẳng biết cập nhật thông tin gì cả, ai chẳng biết Anh Đào là đội trưởng đội karate của trường cấp hai chứ! Đúng là không biết lượng sức mình.

"Các người đúng là ngốc các người không biết Anh Đào rất giỏi võ sao?" A Nga tự đắc mà cười ha ha ha.

[/QUOTE]​

​Link thảo luận góp ý:TruyenHDTruyenHD