Chương 1: Bỏ nhà theo trai ( à không, đào hôn)

Ta lần đầu nhìn thấy Thúc Dạ là trong một đêm trăng.

Một hắc y hiệp khách đang ngồi ở dưới chân tường, đầu hơi cúi, chân dài cong lên một nửa, thoạt nhìn có vẻ vừa tùy ý lại lười nhác, tay trái trước sau khoác lên thân kiếm trên thắt lưng, chưa từng rời tay.

Căn cứ tin tình báo, hắn vừa nghèo lại còn độc thân.

Hai cái phẩm chất cỡ nào là tốt đẹp!

Lúc đó, ta vừa bị phụ thân cho biết phải gả vào cung xung hỉ cho lão hoàng đế, một lòng nghĩ đường chạy trốn. Thuê hắn, là lựa chọn duy nhất của ta.

Ta hít sâu một hơi động viên chính mình, sờ đi sờ lại mấy miếng vàng lá trong ngực, cố lấy dũng khí đi về phía hắn ta.

"Thiếu hiệp!"

Ta vừa mới mở miệng, hắn "Xoẹt" một tiếng phi thân cách xa ta ba bước, cảnh giác ngẩng đầu xem chừng, biểu tình giống như hoàng hoa khuê nữ bị ác bá nhìn chòng chọc vậy.

Ai mới là nữ nhi yếu đuối đây?

Có việc cầu người, ta hãy cứ miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ mảnh mai cùng biểu tình khẩn cầu, giọng nói thê lương: "Thiếu hiệp, tạm giúp giúp

...................

Ta cúi nhẹ đầu, tính toán tốt góc độ, cố gắng để cho hắn ta nhìn thấy mắt ta phiếm phiếm hơi nước.

Chỉ cần hắn vừa đi tới, ta liền ngẩng đầu, để lộ ra một khuôn mặt u sầu yếu ớt lại quật cường, dựa sát vào hình ảnh bạch liên hoa yếu ớt trong mưa.

Triệu di nương nói chiêu này đối với nam nhân trăm lần thử linh đủ trăm lần.

Ta lần đầu tiên thực hành, trong lòng có chút lo sợ.

Không nghĩ tới tiến triển thật sự thuận lợi, thanh niên ân cần bước lại gần ta.

Dựa theo thao tác trên sách giáo khoa, ta hơi ngẩng đầu, nghiêng mắt nhìn một cái, sóng mắt lại lưu chuyển.

Dựa theo cách nói của Triệu di nương, lúc này bộ dáng hoa sen nhỏ thanh lệ chọc người thương tiếc hẳn là thẳng tắp đâm vào trong mắt trong trái tim của nam nhân, sau đó giống như vương bát nhìn đậu xanh, ánh mắt hai người chăm chú nhìn quấn quít si mê.

Ta ngưng thần nhìn lại, trông thấy hắn ....

Từ phía sau bức tường.

Hắn vọt đến bên người ta, đầu ngón tay xoa xoa mấy miếng vàng lá vốn dĩ phải ở trên tay ta, thấy ta tức giận trừng hắn, mới lộ ra nụ cười xin lỗi, trả lại cho ta: “Tại hạ không có ác ý, cô nương lẻ loi một mình lại mang theo tiền tài, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

Ta lấy lại bình tĩnh, hất cằm lên: “Đây là cho ngươi.”

Hắn sửng sốt: “Cô nương, ta có chuyện quan trọng trên người, không thể ...”

Ta nhìn thấy rõ ràng hầu kết của hắn nhúc nhích một chút.

“Tăng giá.” Ta lời ít ý nhiều, lại đưa thêm một ít lá vàng.

“Ngài có yêu cầu gì?”

Hiệp sĩ thanh cao, không thể vì năm đấu gạo mà khom lưng! Nhưng mà năm lá vàng thì có thể nha.

Cái giá nàng đưa ra thật sự quá mê người. (Emoji hai mắt phát sáng kim nguyên bảo)

“Đưa ta chạy ra khỏi Lạc Kinh, còn có, trốn khỏi đám người truy tung phía sau.” Ta nói.