Chương 1

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa

Không biết mọi người thế nào,chứ tôi cứ đến Tết dường như phát sợ đến nỗi không muốn ở nhà luôn

Nào là dọn nhà,mua đồ,gói bánh chưng,đủ thứ chuyện,là con gái lớn trong nhà,chuyện như vậy tất nhiên vốn dĩ là chuyện nên làm,nhưng với một đứa được gọi là “chúa lười “như tôi thì thật là…phải xem xét lại.

“Chi,còn một đống bát đĩa này,mày ngủ gì mà tầm này chưa dậy”

“Chi,con gái con đứa,ngủ trương thây lên vậy à”

Tiếng mẹ tôi gào thét ở dưới nhà làm cho tôi ngủ cũng không ngon,đến điên đầu mất.Lại phải mò dậy và bắt đầu chiến dịch mang tên “Tết”

“Có một nỗi ám ảnh đáng sợ mang tên dọn nhà”

Chưa kể,cứ đến Tết đi chúc Tết gặp ông bà và các bác,cái câu nói quen thuộc và muôn thuở “Bao Giờ Lấy chồng” ám ảnh tôi thực sự.

“Dạ con còn trẻ lắm ạ,chưa nghĩ đến chuyện chồng con đâu”

“Gần 30 tuổi đầu rồi,cái Hồng em mày nó kém mày 5 tuổi mà đã có con rồi kìa,mau mau mà tính đến chuyện lấy chồng đi cháu”

“Không khéo sau này thành bà cô thì ế dài đừng than nhé”

Haiz…thế là sau những ngày như thế,cuối cùng Tết cũng qua một cách không êm đềm là mấy và tôi lại chính thức bước sang tuổi 29.

Tôi tên là Kiều Chi,thực ra tôi cũng có một vài mối tình vắt vai,nhưng mà chỉ là thoáng qua,thực sự muốn lâu dài thì không thấy phù hợp.

Sau khi đi du học ở Nhật 7 năm liền,tôi về Việt Nam và mở một công ty về tư vấn du học Nhật Bản.Người ngoài nhìn vào thì thấy tôi có một sự nghiệp đáng ngưỡng mộ,cuộc sống đáng mơ ước,nhưng không,đó chỉ là những hào nhoáng bên ngoài mà thôi,vì sự thực tôi vẫn còn đau đầu trong vấn đề tình cảm lắm.

Tôi có một hội bạn thân mang tên”những con quạ độc thân quyến rũ”,nghe qua tên thì các bạn cũng hiểu rồi nha.Thân thì ít mà toàn đi nói xấu nhau thì nhiều

“Liên-con bạn đang làm phiên dịch cho công ty tôi”

“Phương-thằng bạn ba lê hơi nữ tính đang mở1 quán trà sữa”

Lâu lắm chúng tôi mới lại có dịp tụ tập như vậy

“Dạo này trông mày nhan sắc có vẻ xuống sắc lắm nha”

“Liên nói đúng đó ,bà chị của em có lẽ già thật rồi ư”

Vừa nghe xong những lời nói đó tôi liền giật mình,đứng dậy,tay giật lấy chiếc gương trên tay của thằng Phương mà soi.

“Vết nhăn không có,đồi mồi cũng không,chúng mày đang trêu tao phải không”

Tôi đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía hai con trời đánh đó.Hai người đó đó thấy biểu hiện của tôi như vậy liền lăn lê bò quoàng ra mà cười khoái chí,đúng là lũ bạn khốn nạn mà.

“Coi chừng tao đó ”

“Mà mày gần 30 rồi không tính đến lấy chồng à”

Liên nó vừa gặm quả táo vừa nói.chẳng qua là nó cũng vừa lấy chồng được tầm mấy tháng nên nó lên mặt với tôi ấy mà,thử không có xem,có mà dám

“Lấy chồng là đeo gông vào cổ,một đứa như tao không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra”

Thằng phương thấy vậy liền ưỡn ẹo tiến lại gần

“Hay để em giới thiệu cho chế nha”

Nghe xong lời nói của nó mà tôi không thể nhịn được cười.

“Thằng quỷ,một mình mẹ con đã đủ đau đầu lắm rồi.”

[……]

Công việc kết thúc,tôi lái xe về nhà cũng là lúc trời khá tối.Về đến nhà,cơm canh đã được mẹ chuẩn bị sẵn.Tôi nhanh chóng lên phòng,cất đồ đạc rồi xuống nhà

“Hôm nay là ngày gì mà mẹ nấu nhiều món như vậy,nhà mình có khách sao”

“Tôi thích không nấu được hả sao cô nương”

“Mẹ này”

“Thôi,thôi,hai mẹ con ngồi xuống ăn cơm cho bố nhờ..”…bố tôi nói

Sau lời nói ấy là tiếng chuông nhà được ai đó ấn,bố tôi nhanh chân chạy liền ra mở cửa.Trong đầu tôi đinh linh,không lẽ lại là cái Hồng em tôi và chồng nó.

“Dạ cháu chào bác gái”

Khuôn mặt và lời nói nằm ngoài dự đoán của tôi.Tôi vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Anh chàng đang đứng trước cửa nhà tôi mặc 1 chiếc áo sơmi trắng,cao trắc khoảng mét 78 gì đó,mặc quần âu ,khuôn mặt trông khá là chững chạc.

“Nhà mình có khách sao”

Tôi thấy cái con người này có vẻ gì đó quen quen,rõ ràng đã thấy ở đâu rồi.Tất nhiên với 1 đứa có trí nhớ kém như tôi thì không thể nào nhớ ra nổi

Bố tôi thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại giới thiệu

“À,Chi,con không nhớ sao,đây là Phong,con của bác Chức mà ngày xưa cùng cơ quan của bố hay đến nhà mình chơi đánh cờ đó”

Tôi mới dần dần nhớ ra,đúng là mười mấy năm không gặp,thằng nhóc này có sự thay đổi khác biệt ,thẩm nào ngay từ lúc tôi thấy đã ngờ ngợ ra là ai rồi mà.

“À,Con nhớ rồi,,không ngờ thằng nhóc ngày xưa bây giờ lại trở nên đẹp trai như vậy”

“Dậy thì thành công”

Mẹ tôi thấy tôi nói vậy liền xấu hổ không để đâu cho hết.

“Chi,ăn nói vớ vẩn cái gì đấy,mau ngồi xuống”

Phong lúc này,cậu ta cũng chẳng thèm tỏ ra quan tâm tôi là mấy,thậm chí một câu chào cũng không.Cái thằng nhóc hỗn xược đó,càng lớn càng bạo

“Phong,con vào đây dùng bữa với 2 bác”

“Vậy con không khách sáo đâu ạ”

Anh ta đặt giỏ hoa quả lên bàn rồi nhanh chóng di chuyển ngồi cạnh chiếc ghế ngay bên cạnh làm tôi có phần ngỡ ngàng và khó chịu đôi chút

Rõ ràng nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi mà lại dám không có chút phép tắc gì cả.

Cả bữa ăn bố mẹ tôi vui vẻ nói chuyện với hắn mà không mảy may quan tâm đến tôi,rõ ràng tôi là con ruột của họ mà.

“Phong này,hình như con vừa ở nhật về đúng không”

“Dạ,con du học xong làm bên đấy,nhưng được mấy năm nhớ gia đình,việt nam nên con quyết định về”

Tôi nghe hắn nói xong quả thật là muốn phát mửa

“Nghe có phần hơi giả tạo”

Hắn chỉ nhìn tôi rồi cười làm tôi phát bực.

“Con chưa tìm được việc đúng không”

“Vâng,về hơi gấp nên con…”

“Cái chi nhà bác có công ty về bên du học Nhật Bản,hay con về làm cùng với nó..”

Tôi nghe mẹ nói xong liền sặc ngay miếng cơm vẫn còn trong miệnng

“Mẹ nói gì vậy..công ty con đủ người rồi”

“Mẹ thấy con vẫn kêu thiếu giáo viên dạy ấy thôi”

“Nhưng”

“Không nói nhiều,mai phong sẽ đến cty con làm việc.”

Chuyện đã chẳng đâu vào đâu nay bố tôi lại đi thêm dầu vào lửa

“Mà con chưa có bạn gái đúng không”

“Vâng,sao bác biết ạ”

“À,ba con nói với bác”

“Vậy thì nếu con không chê thì bác làm mối con với con Chi nhà bác nhé”

Đạt đến cảnh giới này,tôi không thể kiềm chế thêm mà ngước mắt lên nhìn ba mẹ

“Ba mẹ đang nói cái quái gì vậy,cậu ta nhỏ hơn con 2 tuổi đấy”

“Không sao,không sao,gái hơn hai,trai hơn một ,có đúng không”

“Mẹ..”

Bữa ăn kết thúc xong xuôi,ba mẹ còn bắt tôi đưa hắn ta về nhà nữa,đến là phát bực mà.

Trên đường đi không ai nói với ai câu nào,hắn cũng chẳng thèm hỏi chuyện,thậm chí anh mắt cũng chẳng nhìn tôi lấy một lần

Tôi khẽ “hèm giọng”

“Này…”

“Tôi có tên đoàng hoàng nhé”

“À ,phong,lâu lắm không gặp lại,ít ra em cũng nên chào hỏi chị 1 tiếng chứ nhở”

“Chị…” anh ta tỏ vẻ khá ngạc nhiên

“Tôi lớn hơn cậu 2 tuổi đó nhóc ạ”

Anh ta cười phá lên,nhanh chóng cầm chèn lên tay lái tôi đang lái mà xoay ngược,dừng lại ở bên đường

“Đang làm cái trò gì vậy,có biết là nguy hiểm lắm không”

“Kiều Chi nhát gan ngày xưa không thay đổi bản chất nhỉ”

Tôi nhanh chóng sửa soạn lại thần thái vốn có mà nghiêm chỉnh nói lại cậu ta

“Cậu ăn nói cho cẩn thận nhé.”

“Mai tôi sẽ đến cônng ty của cô làm việc”

“Ai cho phép anh chứ”

“Ba mẹ cô”

Anh ta đưa khuôn mặt dí sát gần mặt tôi,,lần đầu tiên tôi có một sự tiếp xúc gần đến như vậy.Mặt tôi bỗng chốc nóng ran và đỏ ửng như trái cà chua.Anh ta thấy biểu hiện tôi như vậy,ánh mắt tỏ vẻ thích thú,nén lại nụ cười

“Chúng ta nên tìm hiểu nhau kĩ hơn nhỉ,biết đâu đấy..”

“Anh..”

Môi tôi và môi anh ta chắc còn chỉ cách nhau vài cm nữa mà thôi.Tôi vội vàng nắm chặt t mép váy,vội vàng nhắm mắt,trong lòng có duy nhất 1 suy nghĩ “chẵng lẽ cậu ta định hôn mình sao”

Suy nghĩ ấy bị anh ta tạt một gáo nước lạnh bằng một câu nói vô cùng lạnh lùng không hơn không kém

“Tôi không có sở thích hôn gái già”

Tôi mở mắt,bừng tỉnh lại,đẩy người anh ta ra khỏi phía xa người mình.Cái gì anh ta vừa nói mình là gái già ư?

“Nói cho anh biết,tôi cũng không có sở thích trâu già thích gặm cỏ non”

“Được,tốt,vì vốn dĩ tôi cũng không muốn trở thành kẽ mang tiếng phi công trẻ lái máy bay bà già”

“Đúng là …”

“Giờ tôi mới biết lí do gần 30 tuổi mà cô vẫn chưa có ai lấy rồi,muốn tôi nói cho biết không”

“Khỏi cần”

Tôi đánh lái xe mau chóng chở cái tên dở hơi này về nhà.

“Thật đúng là một ngày tồi tệ mà”

———