Chương 1: Nhẫn kim cương không sáng

7h chiều, bầu trời cận nhiệt đới mùa hè còn chưa tối hẳn, đây chính là thời điểm mọi người tan làm về nhà, Mạch Thừa Hoan xuống xe, cô ngẩng đầu lên thì thấy cả khu nhà đã thắp sáng một nửa đèn, khu nhà cho thuê giá rẻ trông như bảo tháp treo đầy chuỗi ngọc châu báu.

Cô chưa từng có ngôi nhà thứ hai, cô sinh ra ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này, chưa từng rời đi.

Thừa Hoan cùng cha mẹ và một người em trai sống chung với nhau, diện tích của căn hộ Mạch gia tuy nhỏ, thiết bị coi như đầy đủ, chỗ may mắn nhất là cửa sổ đối diện biển Đông, vào lúc thời tiết tốt, trời trong biển xanh, mênh mông vô bờ.

Ban đầu dọn vào, rất nhiều bạn bè người thân đều kinh ngạc, "Khu nhà giá rẻ có phong cảnh đẹp như vậy, thật là một chính phủ tuyệt vời."

Chính phủ tuyệt vời này không chỉ làm có vậy, Thừa Hoan từ tiểu học đến đại học, chưa bao giờ trả một hào tiền học phí, miễn toàn bộ, sau khi tốt nghiệp, đường hoàng thi đậu vào làm việc trong cơ quan chính phủ, báo đáp xã hội.

Thế giới của Mạch Thừa Hoan vùi vẻ, lành mạnh, hạnh phúc, cô không có cơ hội tiếp xúc mặt tối của xã hội, cô chỉ hưởng thụ được chế độ an sinh hoàn mỹ của nó.

Cô đại biểu may mắn một đời.

Hôm nay khác với ngày xưa, cô từ phòng làm việc về nhà, về đúng lúc bữa cơm ngon do mẹ nấu được dọn ra.

Trong thang máy cô đã gặp phải hàng xóm thân thuộc, giống như Mạch gia, bọn họ cũng đã ở chỗ này hơn mấy chục năm.

Thừa Hoan nghe bà Hoàng chào hỏi, đồng thời trêu ghẹo nói: "Nhà cháu đã là phú hộ, còn sống ở chỗ này sao? Chắc tham phong thuỷ tốt, cho nên cháu cùng Thừa Tảo đều thích đọc sách.”

Thừa Hoan cười không nói.

Thừa Hoan luôn cho rằng giữ im lặng là xã giao tốt nhất, phía sau những ngôn từ của bà già này thường thường có một tầng ý nghĩa khác, ý ca ngợi tuy không giả, song cũng có ý nói móc.

Phải lễ phép với người lớn tuổi, thà bà ta vô lễ với mình, ta không thể vô lễ với bà ta.

Bà Chân bên cạnh cũng nói: "Thừa Hoan, mẹ cháu mới vừa xách theo một giỏ rau lớn.”

Cháu nội của bà ta đưa tay tới kéo kéo tua rua trên găng tay của Thừa Hoan, bà Chân vội vã ngăn cản.

"Nè, " " Bà nói lớn, "Đó là găng tay hàng hiệu, chớ làm hư, " rồi bà dừng lại cười, "Có phải hay không, Thừa Hoan?"

Thừa Hoan thấy thang máy đã đến tầng 17, lập tức vội vàng cười nói tạm biệt, nhanh chân bước bước ra ngoài.

Mẹ mở cửa, bà đang xào thức ăn, một mùi hương lao thẳng về phía hành lang, Thừa Hoan bèn hít một hơi thật sâu.

Ai nói đây không phải là cuộc sống thoải mái nhất, tan việc về đến nhà sẽ có cơm ngon canh ngọt đang chờ cô.

Cô ấy biết rằng nhiều đồng nghiệp sống một mình chỉ có thể uống nước khoáng và ăn bánh mì khi họ về nhà.

Giống như bạn thân Mao Vịnh Hân, khi cô ấy trở về căn hộ cởi giày ra, chỉ đành uống một ly rượu whisky thêm đá, Thừa Hoan cười cô, không đến ba mươi nhất định biến thành tửu quỷ.

Có lần Vịnh Hân hỏi Thừa Hoan: "Bác gái có biết làm sủi cảo trứng hay không? Tớ đã ba năm không ăn trứng sủi cảo rồi."

Đáng thương quá, ngay cả mẹ của Thừa Hoan cũng buồn cho cô bé, lập tức làm một nồi lớn rồi bảo con gái mang qua cho cô bé.

Thừa Hoan đứng ở trước cửa hét lên: "Thừa Tảo em ở đâu?"

Thừa Tảo vội tới mở rộng cửa cho chị.

Cái gọi là phòng khách, chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, đặt vài món gia cụ đơn giản xong cũng không còn chỗ trống gì nữa, người trưởng thành giơ hai cánh tay ra hai bên là đủ để đồng thời chạm đến hai mặt tường, nhưng không gian hẹp này chẳng bao giờ khiến Thừa Hoan không vui.

Đó là vì gia đình bốn người rất yêu thương nhau.

Cha mẹ luôn yêu thương con cái, chị rất chiều chuộng em trai, em trai tính tình hiền lành, đồng thời biết thu hẹp phạm vi hoạt động cá nhân.

Thừa Hoan rót một ly trà đá uống, tủ lạnh nhỏ đặt ở bên cạnh sofa, vô cùng thuận tiện.

Bà Mạch thò đầu ra, hỏi: "Con về rồi à??"

Thừa Hoan nhếch môi cười, đáp: "Dạ, con về rồi ạ."

"Giao thông thế nào?"

"Kẹt xe ghê lắm mẹ ạ."

Thừa Tảo mỉm cười, đưa mặt tới gần chị, Thừa Hoan ngửi được mùi mồ hôi trên người của em trai, cô vội vã bịt mũi.

Cô kêu la: "Chơi bóng xong nên tắm vòi sen, đôi giày cao su hôi thối của em vẫn chưa mang lên sân thượng để phơi khô đó."

Thừa Tảo lại vỗ tay nói: "Thấy rồi thấy rồi, mẹ à, trên ngón tay của chị đeo nhẫn kim cương, Tân Gia Lượng rốt cục cầu hôn chị rồi."

Bà Mạch đặt chảo xuống, tắt ga, cười chạy đến, "Thừa Hoan, có đúng thế không?"

Thừa Hoan nhìn thấy những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán mẹ, đây chắc hẳn là tình trạng của tất cả các bà nội trợ làm việc trong bếp vào mùa hè, cô không khỏi xót xa thương mẹ, vội vàng đứng dậy dùng khăn lông ướt lau mồ hôi cho mẹ.

Bà Mạch kinh ngạc nắm tay của con gái, hướng về phía ngọn đèn, nhìn kỹ chiếc nhẫn trên ngón tay của Thừa Hoan, bà nói: "Nè, sao kim cương không sáng?"

Thừa Tảo ở một bên ồn ào: "Không phải là hàng giả chứ?"

Thừa Hoan cười nói: "Kim cương vuông tương đối không sáng."