Chương 1: Giang Diệu

Cuối xuân

anh

đào nở chín rộ, đem quả

anh

đào đổ vào chén lưu ly, rắc thêm

một

lớp đường lêntrên, thế là thành

một

chén chè

anh

đào ngào đường thơm ngon.

anh

đào màu đỏ óng ánh như mã não, lớp đường cứng lại như tuyết trắng, hương vị ngọt lành mát dịu.

một

chén chè mà cả màu sắc lẫn hương vị đều đủ cả,

Nha hoàn mặc y phục xanh biếc, đầu chải hai búi tóc

đang

bưng điểm tâm vào trong phòng. Đây là Ngọc Trác nha hoàn nhất đẳng hầu hạ Giang Diệu- cháu

gái

của Trấn quốc công.

Ngọc Trác

đi

vào, tiến về phía tiểu



nương

đang

vùi đầu luyện chữ hành lễ: "Tiểu thư, phòng bếpđã

chuẩn bị điểm tâm, tiểu thư nghỉ

một

lát rồi hãng luyện tiếp, tránh cho tay bị đau nhức"

Tiểu



nương

đang

ngồi sau chiếc bàn vuông đặt ba chân đài sen, ước chừng khoảng sáu tuổi. Khuân mặt

nhỏ

nhắn, trắng nõn mềm mịn, chải hai búi tóc hình nụ sen,

trên

đó cài chiếc trâm vàng nạm ngọc trai, trước ngực buông xuống bím tóc được tết khéo léo, đuôi tóc có buộc chiếc chuôngnhỏ, nhìn

thật

đáng

yêu.

trên

cổ đeo

một

chiếc vòng vàng, vòng vàng được chia làm hai đầu uốn cong thành hình, khảm đầy ngọc trai có khắc hình vẩy cá.

trên

y phục của nàng được thêu

mộtbông hoa sen lớn, chất vải vải mềm mại nên nhìn sống động vô cùng.

Ngọc Trác là nha hoàn thϊếp thân bên người Giang Diệu,

đã

hầu hạ được gần hai năm, nên biết tiểu thư của mình

trên

người tùy tiện mặc

một

bộ xiêm y, tính giá trị cũng đủ để cả

một

nhà bình thường ăn no trong

một

năm,

không

nói

nên lời -

thật

sự

là quý giá.

Ai cũng biết, phủ Trấn quốc công dương thịnh

âm

suy,

một

phòng đều là nam nhân, tiểu thư là cháugái

duy nhất của Trấn quốc công. Vật lấy ít làm quý, huống chi lại là

một

tiểu thư xinh đẹp đáng

yêu, cho nên đều được mọi người coi như bảo bối. Chỉ cần tiểu thư vui vẻ, đừng

nói

chỉ là bộ y phục, dù có là ánh trăng

trên

cao cũng phải nghĩ cách lấy xuống bằng được cho nàng. Theo như lời quốc công phu nhân

nói: "Chỉ có

một

đứa cháu

gái

này, nếu

không

cưng chiều, núi vàng núi bạc cũng

sẽbị đám xú tiểu tử kia cầm

đi

hoang phí"

Giang Diệu dùng bàn tay

nhỏ

trắng nõn cầm bút, tư thế ngay ngắn,

không

giống như

một

đứa trẻ mới sáu tuổi. Nhưng nàng biết, cơ thể gần sáu tuổi này của mình quá mức gầy yếu, kém xa lúc nàng mười ba tuổi có thể cầm bút viết chữ lưu loát như mây bay nước chảy.

Giang Diệu nhìn chữ

trên

tờ giấy xiêu xiêu, vẹo vẹo cảm thấy có chút thỏa mãn. Luyện chữ liên tụcmột

tháng nhìn so với lúc ban đầu tốt hơn rất nhiều.

Lúc này nghe thấy

âm

thanh của Ngọc Trác, Giang Diệu đem bút đặt

trên

giá, nét mặt

không

giống như hài tử bình thường vui mừng khi được đồ ăn. Giang Diệu chỉ thoáng ngẩng đầu nhìn Ngọc Trácnói: "Để đấy

đi!"

"Để đấy", ý tứ chính là

không

ăn?

Ngọc Trác nhíu mi, nhìn gương mặt

nhỏ

nhắn tinh xảo tiểu thư mà đau lòng. Bình thường, tiểu thư được mọi người cưng chiều, tuổi

nhỏ

lẽ ra phải trắng trẻo mập mạp mới đúng. Nhưng lúc này lại lộ ra gương mặt

nhỏ

bé suy nhược tái nhợt, bên trong đôi mắt to tròn có ánh nước long lanh. Ngườikhông

biết còn tưởng rằng tiểu



nương nhà này bị cha mẹ ngược đãi.

Ngọc Trác biết, lúc mới sinh ra tiểu thư thiếu chút nữa

thì

chết non, may mà phúc lớn mới giữ lại được mạng

nhỏ, ngày thường luôn ốm yếu. Nàng từ trong bụng mẹ

đi

ra

đã

mắc phải bệnh căn, cho nên khi những hài tử khác ra ngoài chơi đùa nàng chỉ có thể ngồi yên trong phòng. Mùa đông lạnh lẽo nàng chỉ có thể cuộn tròn mình trong chăn giống như thịt viên

không

thể ra khỏi cửa.

Ngọc Trác đem chiếc khay

nhỏ

màu hồng có khắc hoa phú quý mạ vàng đặt

trên

mặt bàn, cẩn thận lấy mấy món điểm tâm ngọt trong khay ra.

Trừ bỏ

anh

đào ngào đường còn có hai đĩa điểm tâm tinh xảo. Điểm tâm này đều là Kiều thị đích thân mời đầu bếp từ Thịnh Châu đến làm. Vì con

gái

nên đương nhiên tốn

không

ít tâm tư. Điểm tâm được bày khéo léo, từng khối trắng như tuyết mềm dẻo được tạo thành hình thỏ trắng trông giống như

thật. Bên cạnh là bánh mân côi, làm từ hoa hồng mà sáng sớm Kiều thị

đã

phái người lên Diệu Vân Phong hái về nên mùi vị thơm ngọt, nuốt vào còn lưu lại hương thơm trong miệng.

Giang Diệu nhìn bộ dạng khó xử của Ngọc Trác mới cầm

một

miếng điểm tâm lên ăn thử rồi thầm đánh giá, mềm mà

không

dính, hương vị cũng

không

tệ.

Ngọc Trác nhìn tiểu thư ăn tâm tình liền vui vẻ, nhưng dường như nghĩ tới điều gì, Ngọc Trác

nói: "Tiểu thư, Tạ



nương

đã

ở bên ngoài nửa canh giờ, có cần mời nàng tiến vào

không?"

Giang Diệu tay cầm điểm tâm cắn

một

miếng lại

một

miếng rồi mới

nói: "không

cần, bảo nàng

đi

đi"

Ngọc trác có chút kinh ngạc. Vị Tạ



nương bên ngoài kia

không

phải ái khác mà chính là muội muội của thϊếp tam gia phủ Trấn quốc công - Tạ Nhân

Phủ Trần quốc công tổng cộng có ba phòng, ba vị gia đều là con vợ cả. Đại gia với nhị gia là người ngay thẳng, hiền lành, khiêm tốn, còn tam gia là người phong lưu cho nên

đã

sớm du sơn ngoạn thủy khắp nơi. Thời điểm

đi

qua Bình Châu, bất ngờ gặp đại



nương Tạ gia dòng dõi thư hương, sau đó liền tìm mọi biện pháp đưa Tạ đại



nương vào cửa. Sau khi Tạ di nương vào cửa sáu năm, Cha mẹ ở Bình Châu liên tiếp chết bệnh, Tạ di nương đối với muội muội ruột

nhỏ

tuổi rất nhớ mong. tam gia cưng chiều Tạ di nương vì muốn nàng vui nên

đã

đem Tạ Nhân đón vào trong phủ chăm sóc.

Tạ di nương dù rất được sủng ái nhưng cũng chỉ là thϊếp, cho nên người trong phủ Trấn quốc công đương nhiên

không

đem muội muội của nàng ta để vào mắt.

Tạ Nhân vào phủ

không

lâu

đã

trở thành bằng hữu tốt của Giang Diệu.

Từ lúc đó, trong phủ Trấn quốc công

không

ai dám

nói

xấu Tạ Nhân nếu

không

Giang Diệu là người đầu tiên

không

tha.

Đừng nhìn Giang Diệu chỉ là

một

hài tử sáu tuổi nhưng bình thường vô cùng thông minh, chữ

đãthấy qua

thì

sẽ

không

quên. Dù rất thông minh nhưng thân thể lại ốm yếu. Hàng ngày cùng với ba ca ca luyện khí, nếu

không

phải có thân thể suy yếu

thì

có lẽ nàng cũng

sẽ



một

tiểu Bá vương.

Nhưng mà từ lúc tiểu thư vô ý rơi xuống nước, phải nằm

trên

giường suốt

một

tháng

thì

thái độ đối với Tạ Nhân bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt.

Ngọc Trác cảm thấy thắc mắc.

Theo như bình thường, tiểu thư có tính tình thẳng thắn nếu

không

thích Tạ



nương vừa rồi khi Tạcô

nương đến có thể trực tiếp cự tuyệt. Nhưng nàng

không

cự tuyệt mà lại để cho Tạ



nương đợi nửa canh giờ mới

nói

không

gặp. Dường như là cố ý như vậy.

Ngọc Trác

không

hỏi nhiều mà chậm rãi lui ra ngoài.

Ngọc Trác

đi

ra bên ngoài, thấy

một

tiểu



nương bảy tuổi mặc chiếc áo mỏng đơn giản màu xanh ngọc bích trông hơi cũ

đang

ngồi quay lưng lại. Đúng là Tạ Nhân,

Tạ gia là dòng dõi thư hương, Tạ Nhân tuy tuổi còn

nhỏ

nhưng cử chỉ đoan trang có phong phạm thục nữ. Ngọc Trác nhìn vị Tạ



nương này nghĩ thầm, hai mắt to tròn, làn da trắng nõn, mềm mại, lớn lên nhất định là

một

mỹ nhân.

Nhưng mà dù có xinh đẹp hơn nữa cũng

không

bằng tiểu thư của nàng. Mẫu thân của tiểu thư là Kiều thị hòn ngọc quý

trên

tay Thái phó - thầy giáo của đương kim Hoàng thượng. Kiều thị là

mộtmỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành. Còn phụ thân của tiểu thư là trưởng tử của Trấn quốc công tên Giang Chính Mậu cũng là

một

người tuấn lãng, khôi ngô. Hôn nhân của hai người chỉ có thể

nói

là châu liên bích hợp*, ông trời tác thành.

*Châu liên bích hợp: trai

gái

xứng đôi vừa lứa

Mà dung mạo của tiểu thư được kế thừa ưu điểm của song thân, khi trưởng thành

không

biết còn xinh đẹp đến mức nào.

Ngọc Trác đem lời của tiểu thư

nói

với Tạ Nhân.

Tạ Nhân tuy tuổi còn

nhỏ

nhưng hằng ngày cũng lễ phép có quy củ, thái độ đối với nha hoàn trong phòng Giang Diệu rất tôn trọng. Lúc này nghe Ngọc Trác

nói

như vậy liền vô cùng kinh ngạc nhưng cũng

không

dám

nói

thêm điều gì. Tỷ tỷ của nàng dù liên tục được sủng ái nhưng cũng chỉ là thϊếp. Bị vợ cả Thích thị dồn ép, tỷ tỷ bị ủy khuất mà

không

dám

nói

ra chỉ có thể chịu đựng. Nhưng nàng nhịn

không

được, cho nên nàng mới nghĩ cùng Giang Diệu gây dựng quan hệ tốt.

Nàng cùng với Giang Diệu tuổi tương đương nhau, trong phủ Trấn quốc công cũng

không

có tiểucô

nương khác, tất nhiên là nàng có thể dễ dàng tiếp cận.

Nhưng hôm nay, Giang diệu lại có thể

không

để ý tới nàng.

Tạ Nhân trong lòng buồn bực nhưng cũng

không

dám đắc tội Giang Diệu, chỉ có thể yên lặng rời

đi.

Ngọc Trác thở dài

một

hơi

nhẹ

nhõm,

đi

vào trong bẩm báo với Giang Diệu: "Tiểu thư, Tạ



nươngđi

rồi.". Nàng đem đồ chơi mới vừa rồi Tạ Nhân cầm đến lên cho tiểu thư,

nói: "Đây là của Tạ

cônương đưa cho tiểu thư." là

một

chiếc vòng cổ có hình con thỏ vô cùng tinh xảo.

Giang Diệu

không

nói

chuyện. Ngọc Trác hiểu ý đem vòng cổ lấy trở về.

Giang Diệu yên lặng nhìn Ngọc Trác

đi

ra ngoài.

Nàng chợt nhớ tới kiếp trước. Nàng đối xử với Tạ Nhân rất chân thành vậy mà cuối cùng chính nàng ta tự tay đưa nàng tới con đường chết. Ngày đó Tạ Nhân xui khiến Lục Hành Châu đem nàng ném vào giữa giếng cạn, dù có là bất tử cũng phải chết.

Lúc ấy nàng mới mười sáu, vừa đính hôn

không

lâu,

một

tháng sau

sẽ

thành thân vậy mà mạng cũng đánh mất

thì

còn cái gì để thành thân đây.

Nàng cũng hiểu được, Tạ Nhân

hiện

giờ

không

phải là Tạ Nhân sau khi lớn lên, nếu nàng tìm Tạ Nhân

hiện

tại để báo thù

thì

không

thể chút hết được oán giận. Có thể sống lại là trời cao ban ân, nàng tội gì phải để ý những chuyện

không

đâu khiến bản thân

không

thoải mái. Dù sao chết nàng cũng

đã

trải qua, nếu Tạ Nhân dám

đi

trêu chọc nàng, nàng cũng

không

ngại nhanh chóng tiễn nàng ta sớm

một

bước. Dù sao phủ Trấn quốc công cũng là địa bàn của nàng, nếu ngay cả

một

cái Tạ Nhân nho

nhỏ

cũng

không

đối phó được

thì

quả

thật

là đồ bỏ

đi..

Lúc này, trong khi Giang Diệu ngồi ngẩn ngơ

thì

bên ngoài truyền đến vài

âm

thanh, nhất thời làm cho căn phòng

đang

yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên.

Ngay sau đó, ba thiếu niên tuấn tú vô song tiến đến.

Thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh thêu hoa, thắt đai lưng trắng bạc treo ngọc bội cùng túi hương, miệng tươi cười

đi

đằng trước, bước nhanh như lưu tinh*

như sợ bị hai thiếu niên đằng sau vượt lên trước.

*Lưu tinh: sao băng

Thiếu niên môi hồng răng trắng đến trước bàn sách của Giang Diệu, đưa gương mặt tuấn tú sáng lạn tới gần, dùng giọng

nói

cưng chiều kêu: "Diệu Diệu"

Nghe thấy

âm

thanh quen thuộc, sắc mặt Giang Diệu biến đổi gương mặt có chút ngô nghê mà

mộthài tử sáu tuổi nên có.

Giờ phút này,

trên

mặt của Giang Diệu tràn đầy ý cười, hai má có núm đồng tiền trông vô cùng đáng

yêu.

Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn phía trước có ba gương mặt giống nhau như đúc, dùng

âm

thanh ngọt ngào kêu lên: "Đại ca, nhị ca, tam ca"