Chương 1

"Cạch…cạch… cạch……".

"…… Ta sở dĩ trở nên tùy hứng, trở nên bất cận nhân tình như vậy đều vì ta thích ngươi……".

Gõ nhanh bàn phím cho xong mấy câu thoại cuối cùng, Mạc Ngôn cúi đầu nhìn góc phải dưới màn hình máy tính, hiện thời gian 01:07. Đã là ngày hôm sau a.

Cổ đau nhức, cảm thấy làn da mấy ngày nay trở nên siêu cấp tồi tệ……o[╯□╰]o vì mấy ngày nay liều mạng viết văn cho xong sao?

"A a a ~~~ không được, không được, mặc kệ nghĩ thế nào cũng cảm thấy cuộc sống của mị cách quỹ đạo cuộc sống của người thường càng ngày càng xa a!" ngửa mặt lên trời thét dài, vì sao vừa qua rạng sáng một chút, lại cảm thấy mị còn thiệt nhiều, thiệt nhiều chuyện còn chưa bắt đầu làm?

Đây là cuộc sống của nghề nhà văn sao?

Cuộc sống ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày có thể đủ ngủ 8 giờ…… Quả nhiên là một giấc mộng tốt đẹp thôi sao?

Mị cũng không hy vọng xa vời gì, chỉ hy vọng có thể buổi tối trước 11:00 có thể phắn lên giường nằm mà thôi…… khóc-ing.

Tóm lại mặc kệ thế nào, ít nhất tác phẩm này cuối cùng cũng kết thúc a…… chời ơi. Nhanh đi ngủ, nhanh đi ngủ! A a! Cứ như vậy, buổi tối hôm nay chỉ có thể ngủ được hơn sáu tiếng ~~~ nói không chừng còn không đủ……

Mạc Ngôn đóng máy tính bằng tốc độ nhanh nhất, sử dụng cả tay lẫn chân phi lên giường.

Trong miệng lẩm bà lẩm bẩm: Nhanh đi ngủ, nhanh đi ngủ, nhất định phải ngủ trong vòng ba phút, bằng không ngay cả giấc ngủ sáu tiếng cũng không có! [kỳ thật đã không có a a a…… đau khổ!].

Được rồi, giới thiệu một chút, người hiện đang chui trong chăn, đáng thương co thân thể thành con ốc sên mang giới tính nữ 23 tuổi Mạc Ngôn. Lập chí muốn thành một nhà văn nổi tiếng, đáng thương thay cho sự cố gắng 7 năm còn chưa nhìn thấy chút bóng dáng. Tự xưng là nhà văn, thật ra gì cũng không phải. Nghề nghiệp chính là giáo viên mầm non, mỗi ngày đều cùng một đám con nít gì cũng không biết chơi đùa ở nhà trẻ.

Người trưởng thành, tuổi cũng không ngừng tăng, mà tâm trí dường như con nít hóa. Thích xem phim hoạt hình con nít 'Pokemon'.

Đứa bé đáng thương này mỗi ngày sống cuộc sống gần sáng mới ngủ, bảy giờ rời giường. Lại đây xem, nhìn đôi mắt đen thùi lùi kia kìa, y chang nhân vật L trong Death Note! Thấy không? Đứa bé này chính là ví dụ điển hình của cuộc sống lệch khỏi quỹ đạo bình thường.

Mạc Ngôn trên cơ bản thuộc loại tiểu nhân vật tự ngược thê thảm. Chúng ta thừa dịp nàng đang ngủ mà nói.

Sở dĩ nói nàng là tiểu nhân vật tự ngược, vậy dựa theo giấc mơ của nàng nói. Mạc Ngôn khi còn là học sinh trung học năm thứ hai, lần đầu tiên vô ý đọc được một bộ tiểu thuyết tình yêu liền lập chí trở thành một nhà văn, nhưng lại là một nhà văn cực kỳ trâu. Về phần trâu thế nào, đại khái là muốn trở nên siêu giỏi gì gì đó, sau đó như thế nào! Bất quá trình độ có hạn, nàng phấn đấu 7 năm vì giấc mơ cũng không phấn đấu ra kết quả, vẫn thuộc thành phần tân binh như trước.

Mạc Ngôn viết văn không ít, tuy mỗi lần nàng viết văn đều ôm mười hai vạn phần kí©ɧ ŧìиɧ mà viết, nhưng kể từ khi độc giả không đọc, không người hỏi thăm thì luôn luôn không có ai quan tâm, số lần đọc vĩnh viễn đều chỉ có bốn con số, cách giấc mơ sáu con số của nàng khoảng cách rất xa. Đau khổ, Mạc Ngôn là loại người không chịu nổi người khác nói cố ấy không tốt, nói trắng ra là cảm xúc bị dao động, một chút dao động sẽ khó chịu ăn không ngon.

Nhưng mà Mạc Ngôn cố tình vui vẻ cả ngày nhìn chằm chằm số lần đọc, khát vọng bốn chữ số có thể trong một đêm tiến lên sáu chữ số. Vì thế càng xem lại càng bực, càng bực lại càng muốn nhìn…… Cứ lặp lại như thế, một vòng luẩn quẩn. Cũng chính là nhân quả của việc Mạc Ngôn trở thành 'Tộc tự ngược'.

Mạc Ngôn cũng không phải không biết điều này, hơn nữa cũng cố gắng sửa đổi, bất quá tính cách nề hà dạng này, sửa đến sửa lui, sửa đi sửa lại nửa ngày, cũng không có gì thay đổi, nên thời điểm 0 vẫn hoàn 0 như trước.

Buổi sáng 7:00 rời giường, 7:30 bắt giao thông công cộng, đến trường học là 7:50.

"Sớm." giáo viên cùng ban với Mạc Ngôn nhiệt tình chào hỏi.

"Sớm." nhiệt tình đáp lại, đám tiểu quỷ đến lớp sớm đều đã cầm các hộp đổ chơi xếp gỗ đi tới kêu Mạc Ngôn mở.

"Cô Mạc sớm!".

"Cô Mạc, ngày hôm qua mẹ con dắt con đi ăn KFC ……".

"Ồ? Thật sao?" không biết vì sao, Mạc Ngôn rất được lòng mấy đứa nhóc này, cho nên mới vừa tới đã có một mớ tiểu quỷ nhào tới nàng, tranh nhau mà nói chuyện. Nghĩ lại, là vì đầu óc của nàng càng ngày càng con nít hóa…… Thôi! Cộng đồng có đề tài chung là tốt rồi!

"Ồ ~~ cô biết, có phải……… không……".

Tuy bộ dáng Mạc Ngôn giận có đủ dữ tợn ……o[╯□╰]o.

Hôm nay Mạc Ngôn lên lớp vào buổi chiều, buổi sáng không có lớp, tranh thủ lúc rảnh rỗi, sau khi đem tư liệu cần dùng lưu trữ, Mạc Ngôn vụиɠ ŧяộʍ lên mạng trong chốc lát.

Sở thích của Mạc Ngôn cực kỳ ít, ngoại trừ lên mạng xem phim hoạt hình, thời gian còn thừa thì nhìn chằm chằm tiểu thuyết của mình ngẩn người, xem coi có bình luận mới không, xem coi hôm nay số lần đọc lại tăng bao nhiêu. Sau đó sửa lại chương cũ rồi cập nhật.

Nhưng gần đây Mạc Ngôn đem tác phẩm trước kia của mình đều kết thúc rớt, hố mới tạm thời chưa sẳn sàng mở, cho nên lên mạng không đến nửa giờ, Mạc Ngôn cũng đã cảm thấy chóng chán. Thật sự cũng không có chuyện gì có thể làm.

Trời ơi! Có máy tính cũng không biết mình có khả năng.

Tác phẩm của nàng sau khi kết thúc, số lần đọc tăng lên rất nhiều, nhưng cách mục tiêu dự tính của mình còn một khoảng cách rất dài, giấc mơ quá xa xôi a…… .

Bình luận chỉ có mấy cái, xem một phát là xong.

Bình thường đến lúc này Mạc Ngôn cũng nên log out, nên làm gì làm gì, dù sao nàng cũng không ham gì. Chẳng qua một ngày này, tế bào tự ngược trong thân thể Mạc Ngôn sinh sôi nảy nở quá thừa, khiến nàng đột nhiên sinh ra ý tưởng, "Ồ? Không biết tác phẩm của mình lưu truyền trên mạng thế nào ta?".

Vì thế nàng mở Baidu ra, ngón tay 'lạch cạch lạch cạch' ấn bàn phím, nhanh chóng đánh vào khung tìm kiếm mấy chữ 'xxxxx', đúng, đúng, đó là tên bộ tiểu thuyết mà Mạc Ngôn vừa mới viết xong.

Ấn 'enter'.

Trên màn hình rất nhanh nhảy ra hàng loạt địa chỉ liên kết.

Không nghĩ tới tiểu thuyết của mình được lưu truyền khác rộng rãi nhỉ! Tâm tình Mạc Ngôn vô cùng tốt, tay cầm chuột, click mở một torng những liên kết được hiện ra, cẩn thận xem.

Thiệt nhiều ca ngợi a ~~~ Mạc Ngôn cảm thấy trong nháy mắt mình như bay tới tầng mây.

Thì ra tác phẩm của mình hay như vậy sao? Chính mình cũng không biết…… Xem ra, muốn siêu giỏi gì gì đó cũng không khó khăn lắm ~~.

Bình thường hay bị số lượt xem đả kích thì bây giờ lập tức được internet ca ngợi che dấu. Mạc Ngôn càng nhanh chóng mở thêm một rồi một liên kết khác. Đột nhiên phát hiện có người bình luận về tác phẩm của mình.

Sẽ là bình luận dâng gì đây? Đây là lần đầu tiên Mạc Ngôn thấy có người viết bình luận cho truyện của mình, tự nhiên là kích động vạn phần, sau khi mở một chai 'bang bang bang', tim đập rối loạn, đem từng chữ rồi từng chữ bình luận đọc kỹ.

Bặc Toán Tử bình luận: [xxxxx].

Thể loại: Cổ đại cung đình, tình yêu tay ba, nhược thụ – đế vương công.

Nhân vật: Nham Ca – Cánh Thanh.

Giới thiệu vắn tắt: Một hoàng tử ôn nhu thích thanh mai trúc mã của mình, nhưng trúc mã lại yêu người khác. Người yêu của trúc mã bị hoàng đế cướp đi vì trúc mã phản loạn, sau khi hoàng tử kế vị lại đem ngôi vị hoàng đế tặng cho trúc mã, còn mình cô độc ở trong cung. Cuối cùng trúc mã phát hiện mình thích hoàng tử, kết thúc happy ending.

Cảm tưởng: Ta thấy bạn công phu tào* này thật có phúc, đáng giá phun.

(*phun tào: ông/thụ là tuýp người có lối nói năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xượt dễ chọc giận đối phương)

Văn viết không tồi, chẳng qua quá máu chó. Cảm giác như…… loét khoang miệng, rõ ràng khó chịu , nhưng lại nhịn không được muốn chạm vào miệng vết thương. Tuy rằng máu chó đòi mạng, nhân vật cũng không có đặc điểm gì, nhưng vẫn có thể xem tiếp được.

Nhân vật bên trong tiểu thuyết này, ngoại trừ số ít mang thuộc tính 'công' thì còn lại đều là người vô tính, bất nam bất nữ. Vô luận là nữ nhân hay là văn nhược nam nhân, đều thanh cao hư cấu giống nhau, không có hơi thở sinh mệnh cũng không có tính cách đặc thù, nói chuyện làm việc như một hình thức, làm cho người ta không có nổi hứng thú. Hơn nữa nhóm tiểu công lại vặn vẹo giống nhau, thuộc loại 'yêu ngươi sẽ khi dễ ngươi' , đυ.ng hay không đυ.ng đều rít gào. Hơn nữa nam nhân vật chính tiểu công, thì là một tên hỗn đản được voi đòi tiên thôi, cuối cùng còn có thể nghĩ thành mạch truyện. Bộ tuyện này là tình tay ba điển hình, đặt ở dưới bối cảnh nào cũng đều có thể dùng, ba nhân vật chính đổi thành giới tính gì cũng có thể. Cho nên kỳ thật nó không phải văn, mà là khuôn mẫu………………=_=.

Tuy rằng không có dấu vết rõ ràng, bất quá mình cảm thấy bộ truyện này giống như kết quả tự kỷ của tác giả, có chứa bí ẩn tự kỷ đặc thù. Nói thế nào đây…… nhìn qua tuy rằng không phải màu hồng phấn, nhưng xác thực đều là mơ ước của mọi cô gái. Xem bộ truyện này làm mình không khỏi nhớ tới nữ nhân vật trong truyện tranh 'Người con gái sông Nile', hận không thể biến đôi mắt mình chiếm hết nửa khuôn mặt, lông mi dài có thể làm bàn chải, tóc lại thành một mảnh lông xù lỏa xỏa …… . Cực kỳ tiếc nuối là dù nữ nhân vật có đặc điểm rõ ràng, nhưng tác giả không thể hiện được sự độc đáo riêng của nhân vật, ở phương diện dùng câu từ cũng còn bắt chước, cho nên bộ truyện này cũng không có gì đáng đọc.

Nói tiếp, ta từng hỏi thăm qua, dường như con gái cả nước đều từng giống như mình, lấy áo gối cũ quấn quanh người giả bộ làm tiên nữ. Cho nên mặc dù cách viết văn non nớt và tự kỷ, thật ra cũng không có gì dọa người. Có lẽ qua mười năm, tác giả tự quay đầu đọc lại vẫn có thể cười một chút. Bất quá ngoài tác giả ra thì không ai muốn lãng phí thời gian.

Tổng kết: Không khuyến khích.

Sao: ☆.

Mạc Ngôn im lặng ngồi trước máy tính, nhìn bài bình luận này, càng đọc về sau sắc mặt lại càng đen đi.

"……" sắc tố đen liên tục tích lũy. Rốt cuộc trong văn phòng của nhà trẻ gầm lên một "Vô liêm sỉ!" cùng với ba chữ này là một tiếng đập bàn thật mạnh.

Nhóm tiểu quỷ trong lớp đều nhìn về văn phòng.

"Gì thế nhỉ?".

"Hình như là thanh âm của cô Mạc".

"Cô Mạc làm sao hét vang như vậy?".

"Đúng rồi!".

"Đúng rồi! Hét vang như vậy".

"Mà cô Mạc hét cái gì nha?".

"Hình như là hét 'Vô liêm sỉ'.".

"Đúng rồi! Là hét 'Vô liêm sỉ'.".

"Là hét 'Vô liêm sỉ' a?".

"Đúng vậy! Chính là hét 'Vô liêm sỉ', tớ cũng nghe thấy.".

"Đúng rồi! Tớ cũng nghe thấy.".

"@#¥%……".

Nói tới nói lui bắt đầu bàn luận.

Trong phòng học vang lên thanh âm của cô giáo đứng lớp: "Tốt lắm, nghe thấy phải đi WC trước, chúng ta chuẩn bị đi ăn trưa." Sau đó là thanh âm của chuông báo ăn cơm, bên ngoài rất nhanh liền im lặng.

Trong văn phòng, Mạc Ngôn ngồi trước máy tính. Khuôn mặt đen thui, chỉ nhìn nhìn thấy hơi thở của nàng ra bên ngoài, mà không thấy bộ dáng nàng hít vào. Nàng hung hăng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm dòng chữ cuối cùng trên máy tính.

"…… Tổng kết, không khuyến khích, đề nghị bỏ qua!".

Vô liêm sỉ a! Vô liêm sỉ!

Trên cơ bản, Mạc Ngôn là loại người mang thù, miệng cũng không phải ngồi không, sau khi nhìn bình luận như vậy, tất nhiên là bị đả kích đến tức giận. Ở trong lòng đem mười tám đời tổ tông nhà đối phương ân cần thăm hỏi một lần, một lần nữa ngồi trở lại trước máy tính, ngón tay 'lạch cạch lạch cạch' đánh bàn phím rất nhanh.

"Nếu cách viết của tôi không xong thì sao bạn còn đọc nhiều như vậy? Thật có lỗi a! Bất quá Ngôn Mỗ chỉ có thể viết được loại văn chương loét khoang miệng này, bạn không thích xem thì có thể không xem! Loại người xem xong cho đã rồi phun nước miếng giống bạn, tôi thấy thuộc loại người tâm lý bất bình thường. Là trình độ của bạn ngay cả thể loại văn chương này cũng viết không được phải không? Cho nên mới thích hạ thấp người khác làm thỏa mãn hư vinh của mình, tôi thấy bạn a……" sau khi lớn lên, lại cảm thấy có vẻ mình quá nhỏ bé trong gia đình, thích tính toán chi li, không chấp nhận được người khác nói không. Như vậy…… thanh danh nghe thật sự không tốt, vì thế xóa đi viết lại lần nữa.

"Tôi thừa nhận văn chương của tôi cũng chỉ là trình độ loét khoang miệng, nhưng bạn cần gì phải bình luận như thế? Có lẽ bạn không biết, mặc kệ là dạng văn chương gì, mặc kệ nó là loét khoang miệng, hay là máu cho phun khắp nơi, mặc kệ nó có phải là tra đến không đọc nổi nữa hay không, nhưng nó đều là tâm huyết của tác giả, đều bao hàm mười hai vạn lần tình cảm của tác giả đối với nó, tác giả coi nó thành đứa con của mình. Có lẽ bạn không biết, tác giả đến tột cùng mang tâm tình gì mà lại viết thành văn như vậy, lại ôm ấp tâm tình gì đem tác phẩm này đăng lên trên mạng. Nếu không phải có nhiệt tình cùng yêu thích đối với viết văn thì có khó có thể hình dung được nhiệt tình cùng yêu thích, ai mỗi ngày cố gắng viết văn? Không có tiền, còn phải chịu các bình luận giống như vầy. Không chỉ có tôi, tôi hy vọng cho dù bạn xuất phát từ mục đích gì, xin bạn có thể nhân từ một chút với mỗi một người tác giả, xin uyển chuyển một chút……" lần này góc độ khách quan hơn, nhưng lại cảm thấy có chút uất ức, người ta nói mày như vậy, mày còn phải thấp giọng, thật sự không phải phong cách của Mạc Ngôn.

Vì thế lại xóa thêm lần nữa, quyết định vẫn nói ý mình muốn. "Thật sự có lỗi a, mà bạn thế nào biết được Mỗ Ngôn loét khoang miệng? Phun tào thế nào để Ngôn Mỗ thấy? Bạn nói thế giới này sao lại nhỏ như thế! Bất quá nếu như vậy loét khoang miệng, Mỗ Ngôn cảm thấy nên chăm sóc nó còn hơn di chuyển nó. Thật hy vọng lần sau khoang miệng Mỗ Ngôn loét không để bạn thấy được, phun tào cũng đừng để Mỗ Ngôn thấy, OK." Sau khi đánh mấy chữ cảm thấy thư thái rất nhiều.

Sau đó lại đem bình luận tự ngược nhìn thêm vài lần, hung hăng trừng mắt vài lần, vẫn cảm thấy khó chịu, cuối cùng quyết định tắt trình duyệt internet, quyết định ngày mai coi lại, thời điểm khó chịu mắng thành tiếng cũng tốt. Sau đó mới căm giận đóng máy, ngắt điện.

Ngày ấy Mạc Ngôn chưa ăn cơm, Mạc Ngôn thèm ăn nghiêm trọng cùng tâm trạng có liên quan. Nhưng tâm tình Mạc Ngôn lại thường xuyên bị dao động thành phân khu tiêu cực. Phân khu càng tiêu cự càng ăn không ngon, càng ăn không ngon thì càng tiêu cực. Rơi vào còng tuần hoàn ác tính, càng ngày càng không xong.

Vì để cải thiện còng tuần hoàn ác tính này, Mạc Ngôn dường như cũng không xem kịch truyền hình, không xem phim điện ảnh, không xem tiểu thuyết làm người ta rối rắm, chỉ xem phim hoạt hình tốt đẹp mĩ mãn vô thực. Hy vọng tâm tình của mình không đυ.ng một chút thì tiến vào phân khu. Nhưng dù như thế, Mạc Ngôn cũng thường xuyên xuất hiện tình huống không ăn cơm như trước.

Bởi vậy giữa trưa, Mạc Ngôn nhìn cơm và đồ ăn cơm của mình cũng không nhúc nhích, giáo viên ở đây đều đã nhìn thành quen.

Ách…… Nàng lại bị đả kích a……

Một ngày nhanh chóng trôi qua, ngày hôm sau tới rất nhanh.

"Cô Mạc hôm nay đến rất sớm a." chú bảo vệ trường cười tủm tỉm nhìn Mạc Ngôn ký tên rất nhanh trên bàn.

"May mắn hôm nay giao thông công cộng đi nhanh".

"Cô Mạc vẫn dùng giao thông công cộng đi làm mỗi ngày ư?".

"Ừm, đúng vậy.".

"Thật vất vả a.".

"Thật ra cũng tốt, cháu đi trước a." ký tên xong, Mạc Ngôn vội vàng tạm biệt chú bảo vệ.

"Tốt".

Đến lớp, vẫn một trình tự chào hỏi cũ, nhưng mà hôm nay Mạc Ngôn có chút vội vàng, cũng không quan tâm đám tiểu quỷ kể chuyện gì, đi vào văn phòng mình.

Mở máy tính, mở trang web hôm qua đã truy cập. Muốn nhìn sau khi mình bình luận thì chủ bình luận kia có phản ứng gì.

Phía dưới, quả nhiên đã có hồi âm.