Chương 84: Kết thúc

•Chương 84: Kết thúc•

Thời điểm trở về thành phố, Hoa Hồng viên lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến, đó là một đứa bé được đặt trước cửa nhà bọn họ, giống như biết hôm nay bọn họ trở về.

Đứa bé được đặt trong rổ, còn để lại một tờ giấy.

Đây là con của Hạ Hoan Tâm và Trương Đào. Trương Quốc Dương tìm một vòng, không thấy ai, ông chỉ có thể ôm đứa bé vào trong, đây là cháu nội của ông.

Mấy ngày nay Lâm Kiều Kiều cũng cho người tìm Hạ Hoan Tâm, nhưng cô ta giống như bốc hơi khỏi thế giới này, không có bất kỳ tin tức gì. Trẻ con là vô tội, Lâm Kiều Kiều ân oán phân minh, cô không có ý gì không tốt với đứa bé. Chỉ nghĩ đứa bé này thật đáng thương, ba hiện tại đang nằm trong bệnh viện, phỏng chừng sẽ không bao giờ tỉnh dậy, còn mẹ lại vứt bỏ nó.

Mà cô không định sẽ sinh thêm một đứa bé nữa, nghĩ vậy cô liền giữ lại, để đứa bé làm bạn của Trương Lâm Vũ.

Trương Quốc Dương đặt tên cho đứa trẻ này là Trương Lâm Tích, hy vọng về sau nó sẽ không giống Trương Đào, phải biết quý trọng bản thân mình.

5 năm sau

Bạn nhỏ Trương Lâm Vũ lại bị ném vào nhà bà ngoại, ánh mắt giận dỗi nhìn ảnh chụp của Lâm Kiều Kiều. Ba Lâm và mẹ Lâm đã tập mãi thành quen, kể từ lúc con rể vì mệt nhọc quá độ trở thành người thực vật, bọn họ càng thêm thương yêu con gái.

Hai vợ chồng họ muốn bù đắp cho con gái nhưng đều bị cự tuyệt. Không chỉ có như vậy, Lâm Kiều Kiều còn ném con cho bọn họ, còn mình thì du lịch vòng quanh thế giới.

Trương Lâm Tích an ủi an ủi em trai, bé thật hết cách với người mẹ quá sức tiện nghi của mình. Lần nào ném hai anh em bọn họ đi cũng muốn bé dỗ em trai.

Nhưng nhìn em trai đang khóc thảm thương , tuy trong lòng có chút chửi thầm, nhưng vẫn nhịn không mắng nó, hai anh em sớm chiều ở chung, tình cảm bọn họ rất tốt.

Lâm Kiều Kiều vẫn không nói thật cho ba mẹ biết, cô và anh trai đều che giấu sự thật. Ba mẹ có biết cũng không làm gì được. Trương Đào đã thành người thực vật, con cái không có tội, kết quả bây giờ đối với mọi người đều tốt.

Hiện tại cô đang ở đâu? Không cần nghĩ cũng biết là đang ở bên Trương Quốc Dương.

Năm năm trôi qua, Lâm Kiều Kiều không thay đổi gì, Trương Quốc Dương thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều. Làn da màu lúa mạch, dáng người cường tráng, giống như người tầm 40 tuổi.

Mấy năm nay có hai đứa nhỏ, còn có bảo mẫu làm cho bọn họ muốn làm gì cũng không tiện. Cuối cùng, bọn họ không công khai quan hệ của cả hai, có thể lãnh giấy hôn thú đã là cực hạn của Lâm Kiều Kiều, nhiều hơn nữa thì cô không dám.

Cô có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ đến nếu ba mẹ biết được. Cho nên hai người vẫn luôn cẩn thận che giấu phần tình cảm này.

Mỗi lần Lâm Kiều Kiều muốn đi du lịch, Trương Quốc Dương sẽ về quê trước. Sau đó cùng cô hội họp, người ngoài không nghĩ đến ba chồng con dâu hai người thực chất đã là vợ chồng.

Giờ phút này bọn họ đang ở trong một sơn cốc. Nơi này chính là căn cứ bí mật của hai người. Bên trong sơn cốc trong đầy hoa tươi, một nam một nữ giữa biển hoa hoan lạc.

Đóa hoa trên tay người phụ nữ bay múa vây quanh hai người, cánh hoa giăng đầy trời, giống như là tiên cảnh.

Người đàn ông vong tình kí©h thí©ɧ, người phụ nữ thoải mái rêи ɾỉ. Hai người ăn ý đưa nhau đến đỉnh cực lạc. Trương Quốc Dương vuốt ve khuôn mặt nhỏ mỹ lệ của Lâm Kiều Kiều.

Ông nghĩ nửa đời ông trôi qua không đẹp, trời cao hẳn là muốn tôi luyện ông. Cho nên nửa đời sau mới có cô làm bạn.

Biển hoa nhìn hai người quấn lấy nhau đến mức đỏ bừng mặt.

“Kiều Kiều, tôi yêu em.”

Sau năm năm, rốt cuộc Trương Quốc Dương cũng nói ra lời này. Lâm Kiều Kiều hồi đáp lại một cái hôn nhiệt tình.

Thế khắc này hai người họ chỉ có lẫn nhau, không còn gì khác nữa.

-Toàn văn hoàn-