Chương 4: Sống cùng nhau

Edit by Mon

Trương Quốc Dương suy xét cả một đêm, cảm thấy con dâu nói rất có lý, vợ ông nhiều năm qua gặp nhiều khó khăn, bị bệnh lâu như vậy cuối cùng cũng được giải thoát. Con trai ông đã cũng rất cố gắng học hành, tự mình nỗ lực, vợ cũng đã qua đời, ông không nên làm con trai lo lắng.

Con dâu có nói sau này sẽ sinh con, nếu như ông không ở bên, chắc sau này thằng bé sẽ không thân với ông. Giống như cháu gái của thôn trưởng, chưa từng gọi ông ấy một tiếng ‘ông nội’. Con dâu ông vẫn còn trẻ con, tuy có chút tùy hứng, nhưng vẫn hiểu đạo lý, về sau ông sẽ coi con bé như con gái mà chăm sóc nó thật tốt.

Trước khi đi, Trương Đào nhờ hàng xóm trông giúp mình mấy người thợ hồ tới xây nhà. Lúc về quê, hắn đã tặng không ít quà cho hàng xóm thân thích, cho nên ông ấy hớn hở đồng ý để họ yên tâm.

Hôm sau vừa về nhà Trương Đào đã đến công ty. Tuy trong lòng vẫn có chút lo cho vợ và ba, hắn sợ hai người ở chung không tốt, nhưng hắn đã bỏ lỡ nhiều việc ở công ty, không đi làm cũng không ổn.

Lâm Kiều Kiều ở nhà có cảm giác như được sống lại, thật sự quá thích ý. Tuy nhiên, ba chồng cô lại phải nếm chút phiền muộn, từ khi Trương Quốc Dương đến, ông không có việc gì để làm, ông muốn làm việc nhà, nhưng người giúp việc đã làm hết, cảm giác nhàn rỗi khiến ông không quen.

Lâm Kiều Kiều nhận ra ba chồng không được vui, để làm một cô con dâu có hiền tuệ, cô cũng nên quan tâm ông một chút: “Ba, hình như ba đang có tâm sự, có chuyện gì sao?”

“Không có, ba ổn.”

“Ba, nếu có gì ba phải nói cho con biết, nếu không chồng con lại trách con không chăm sóc tốt cho ba.”

“Kiều Kiều, nhà mình có thể không thuê người giúp việc được không? Mỗi ngày không có việc gì làm, khiến ba cảm thấy mình như người tàn phế. Ba sẽ nấu cơm, giặt quần áo, hoa trong vườn ba cũng chăm được.”

Lâm Kiều Kiều nghĩ nghĩ, ba chồng ở quê thường chăm lo cho mẹ chồng. Bây giờ lên thành phố không có việc gì làm chắc buồn chán chết mất, vì thế cô liền chấp thuận. Buổi tối cô cho người giúp việc nghỉ, không chỉ trả tiền lương mà còn đưa tiền trợ cấp cho bà ấy.

Sáng hôm sau, Lâm Kiều Kiều vừa thức dậy đã thấy cơm sáng đã có sẵn trên bàn, trông không tệ lắm.

Trương Quốc Dương đang giặt quần áo, gương mặt ông hơi đỏ lên, miếng vải dệt ông đang cầm làm ông có cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Biệt thự này trước đây còn thuê người giúp việc, ngoài ra bàn tay con dâu rất đẹp, nên chắc hẳn con bé chưa từng làm việc nhà.

Lâm Kiều Kiều ăn xong bữa sáng, thấy ba chồng đang giặt quần áo, chợt nhớ tới hôm qua cô lại theo thói quen đặt quần áo vào rổ bên cạnh máy giặt. Trong đống quần áo còn có qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁), trên mặt qυầи ɭóŧ còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ lên, chỉ có thể giả vờ như không phát hiện.

Đến buổi tối, Lâm Kiều Kiều cảm thấy hạ thể mình rất khó chịu, thường xuyên thấy ngứa, cô muốn cho ngón tay vào trong moi móc, ngẫm lại cũng lâu rồi cô không có làʍ t̠ìиɦ.

Trương Đào ở công ty liên tục mấy ngày đã xử lý mọi thứ ổn thỏa, nhân lúc rảnh lái xe về nhà.

Vợ chồng nhỏ đã nhiều ngày không thân mật, Trương Đào tắm xong, liền vội bước ra ôm cô vợ đang mặc trên mình một bộ váy ngủ gợi cảm vào lòng, cả người hắn bỗng chốc nóng lên. Hắn nhận ra hình như vợ hắn xinh đẹp hơn trước nhiều, làn da cũng mềm mại, trơn mịn.

Lâm Kiều Kiều đã nhẫn nhịn một thời gian dài, thấy chồng đêm nay về nhà thì không khỏi vui mừng. Cô liền mặc một chiếc váy ren màu đen có hai dây. Bên trong không mặc nội y khiến cho hai khỏa đầy đặn như ẩn như hiện, váy rất ngắn, chỉ chạm đến đùi cô, nếu rướn người lên một chút, sẽ dễ dàng nhìn thấy quần chữ Đinh (丁).

Trương Đào nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chóng hóa thành sói đói nhào lên, kéo dây áo xuống, nắm một bên vυ" cho vào miệng ngậm mυ"ŧ, vυ" cô có vẻ lớn hơn một chút.

Ngón tay dời xuống hạ thể của vợ, tìm đến lỗ nhỏ, không ngừng sờ soạng. Hắn chỉ mới nhét hai ngón tay vào thôi mà âʍ đa͙σ đã ngậm lại thật chặt. Xem ra gần đây hắn đã "bỏ đói" vợ mình quá lâu.