Chương 196: Ngoại truyền và Làm Uyển Nhi 5

Lâm Uyển Nhi cử nghĩ ngày hôm đó minh đã bị bọn chúng hành hạ, nhưng ngay ranh giới của tuyệt vọng Chu Hạo đã lên tiếng kêu ngừng lại.

Ôm lấy cơ thể trần trụi của mình ngồi ở một góc, tóc tai bù xù như một người điên. Những tên đàn ông lực lưỡng, gớm ghiếc sau khi nghe lệnh của anh thức thời rời đi. Thuộc hạ xung quanh cũng lui đi bớt tránh thấy cảnh dơ bần trong không gian chật hẹp này.

Chu Hao nhìn chằm vào thân thể run lên từng hồi của cô ta mà nhếch môi cười thích thủ, Uyển Nhi ngầng đầu lên trừng mắt với anh rồi nghien răng, hận thù hiện rõ nơi đáy mắt. "Anh sẽ phải trả giá cho những gì mà anh đã làm, ông trời luôn có mắt, sẽ trừng phạt những người có lòng dạ bi ổi." Chu Hạo như nghe được một chuyện đúa, anh lắc đầu cười một cách thoải mái, đừng lên đi lại gắn cô ta

Anh như con báo đang từ từ đến gần con mồi, mà cô ta cũng bị khí thể của anh làm cho sợ hãi. Cơ thể ra sức lùi về sau nhưng sau lưng lại là bức tường vững chắc, ánh mắt phòng bị nhìn Chu Hạo không rời giây nào.

Nhìn biểu càm sơ sệt hiện tại của cô ta khác hoàn toàn với dáng vẻ căm thù khi này. Chu Hạo khuy một chân xuống, với tay nâng cầm Uyển Nhi lên bắt cô ta nhìn thẳng vào mắt mình. "Trò chơi chỉ mới bắt đầu, cô đừng có mơ tường mình có thể chết một cách dễ dàng như vậy được." "Tôi sẽ bắt cô phải trả giá cho năm năm lãng phí của chúng tôi." "Có trách thì trách đầu óc cô ngu si, đã trốn được rồi còn hà cớ gì quay trở lại. Cô đổi họ theo anh trai nên tôi mới không tim được, nhưng không có nghĩa tôi sẽ chịu thua mà bỏ qua cho cô."

Anh đưa tay vỗ nhẹ lên mặt cô ta, Uyển Nhi khẽ hừ một tiếng tránh né sự khinh bỉ của anh. "Dù cô họ Tiêu hay họ Lâm thi cũng không thay đổi được ván cờ này cô thua dưới tay tôi rồi."

Lâm Uyển Nhi với lấy cái áo mòng manh bị xé rách muốn không còn hình dạng khoác lên người, từ đầu đến cuối không chút ngại ngùng phơi bày cơ thể trước mặt Chu Hạo.

Đã đi đến nước này rồi thì trong lòng cô ta đã có dự tính riêng mà không ai có thể hay biết, Sau khi thân thể được bao bọc lại một cách can thân, lúc này Uyển Nhi mới chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống anh, Thái độ thay đổi một cách nhanh chóng, cô ta khẽ nở nụ cười chế giễu. "Dù anh có ghét tôi, có hành hạ tôi như thể nào đi nữa An Hạ cô ta cũng không thuộc về anh nữa." "Chu Hạo ơi là Chu Hạo, tôi thấy trong chuyện này anh mới là người bị thất bại mới đúng." "Từ đầu cho đến cuối, anh vẫn theo đúng kế hoạch của tôi, hai người không có cơ hội ở bên nhau đầu." Nói xong cô ta ngửa đầu cười thật lớn, chế nhạo được Chu Hạo đó là điều cô ta luôn muốn thực hiện. Mặc kệ sự sống của mình được bao lâu, ngày nào còn có thể cười trên nỗi đau của Chu Hạo cô ta đã cảm thấy thỏa mãn. Chu Hạo nắm chặt hai tay lại thành nắm đấm, gân xanh bắt đầu nổi đẩy lên, cặp mắt đỏ ngầu nghiêng đầu nhìn sang dáng vẻ của Uyen Nhi.

Ấy vậy mà cô ta không có dấu hiệu dừng lại còn nhún vai thách thức anh. "Định đánh tôi sao? Đàn ông mà ra tay với phụ nữ là đàn ông hèn."

Cô ta biết rõ Chu Hạo là người trọng sĩ diện nên luôn tìm cách nói khích anh, nhưng có lẽ cô ta quên một diều anh là người rất mưu mô.

Chu Hạo thả lòng bàn thân, từ từ đứng dậy. Thấy thái độ của anh thay đổi một cách đột ngột, miệng cô ta cứng đờ không dám hé môi.

Anh lướt qua người cô ta đi lại bàn, ngón tay thon dài gö nhẹ lên mặt bàn vài cái. m thanh ma sát khiến căn phòng âm u trở nên rung ron, khϊếp sợ. Nhiệt độ trong phòng bắt đầu giảm xuống.

Uyển Nhi bắt đầu cảm nhận được hơi thờ lạnh lẽo của Chu Hạo như muốn phả vào người cô ta, bề ngoài tuy kiên định nhưng trong lòng Uyển Nhi hiểu hiện tại mình đang hãi đến dường nào. "Cô thật sự đánh giá thấp tôi rồi, khi tôi đánh người sẽ không phân biệt giới tỉnh." "Chỉ là..."

Nói đến đây anh tự nhiên nâng tay lên xem xét, bàn tay cứng cáp, rộng lớn. Có vài chỗ xuất hiện vết chai vì tập võ từ nhỏ.

Uyển Nhi đứng đó nhìn hành động của anh mà khó hiểu, khi không lại ngắm nghía bàn tay của minh? "Hạng người như cô tôi không muốn dụng vào để váy bản đôi tay này."

Trong câu nói có sự chê bai, sự si nhục cùng dèm pha. Uyển Nhi cô ta tức điên lên muốn xông đến đánh Chu Hạo nhưng cô ta biết bản thân mình yếu đuối không chống lại được anh.

Chu Hạo nhìn đồng hồ, bàn thân đứng lên, không nhìn lấy Uyển Nhi lần nào mà đi thẳng ra cửa.

Cứ tường anh như vậy rời đi, cô ta nhìn theo bóng lưng to lớn của anh lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Người đàn ông này thật không dễ đối phó.

Lúc chuẩn bị đóng cảnh cửa lại, Chu Hạo đưa lưng về phía cô ta nói vọng vào. "Mỗi ngày tôi sẽ tìm một trò chơi cho cô choi, tốt nhất nên dưỡng sức đi." Lời của anh khiến mặt cô ta tải xanh, chuyện ngày hôm nay đã khiến cho cô ta muốn chết đi rồi. "Anh thật sự không còn tính ngưoi."

Lâm Uyển Nhi hét lên nhưng rất tiếc Chu Hạo đã đóng sầm cửa lại, cô ta tiếp tục trở lại cuộc sống với chút ánh sáng lẻ loi.

Uyển Nhi đi lại góc tường ngồi xuống, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lâm Gia Hào. Tuy lúc đầu mình chỉ lợi dụng anh nhưng hiện tại cô rất muốn nhìn thấy anh hai.

Quan hệ ruột thịt không bao giờ có thể thay đổi của hai người, lòng hận thù của cô đã khiến cho anh hai bị liên lụy. "Không biết anh ấy giờ ở đâu? Có bị đối xử tệ hay không?" Cô ta ôm lấy đầu, nước mắt chua xót từ khóe mắt từ tốn lăn dài xuống má.

Mặc dù cô ta đã cho người đi giải cứu Lâm Gia Hào nhưng hiện tại bản thân bị bắt nên mọi tin tức coi như con số không.

Uyển Nhi bực tức xoa lên mái tóc xoăn của mình khiến nó đã rối nay càng rối hơn. Bàn thân cô ta hiện tai chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để trút hết những nỗi lòng của mình,

Chu Hạo đi ra xe, nhưng nhớ chuyện gì đó mà lần nữa quay trở lại nói với thuộc hạ của mình. "Những chuyện tôi kêu các anh chuẩn bị đã làm xong chưa?"

Tên áo đen đứng nghiêm, thằng người cung kính chào anh, thái độ lễ phép thốt lên. "Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ thưa thủ lĩnh"

Chu Hạo nhìn tên áo đen gật đầu, vỗ vai anh ta mấy cải rồi tiếp tục nói: "Mỗi ngày chuẩn bị một tiếc mục cho cô ta chơi." "Tôi đã nghe rõ." "Tốt."

Chu Hạo không nhiều lời nữa mà thắng thừng rời đi, muốn đối phó với Lâm Uyên Nhi thì phải tìm cách gì thật cao siêu mới khiến cô ta đầu hàng.

Anh nhất định sẽ bắt cô ta chịu đau đớn gấp trăm lần mà An Hạ phải chịu, khiến cô ta muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.

Anh biết mình và An Hạ hết cơ hội nhưng anh sẽ không bao giờ chấp nhận người khác hãm hại cô trước mặt anh.

Anh sẽ giải quyết từng người một để cô có được cuộc sống ấm êm, hạnh phúc hơn khi không có anh bên cạnh. Người như An Hạ xứng đáng có được một người tốt ở bên.

Mà người đó lại không phải là anh.

Chu Hạo lắc đầu cười bất lực rồi lái xe đi thẳng ra biển, những lúc như thế này anh thường trốn ở những nơi hoang vu hoặc là nơi không có người nhận ra mình.