Chương 40: O: Suýt chút

nữa bị phát hiện Thẩm Kiều nằm trên giường của mình, lấy điện thoại di động ra xem thời gian.

Đã đến giờ Dạ Mạc Thâm ngủ say, cô chờ thêm một lát nữa.

Kết quả Thẩm Kiều đại khái là vì váng đầu, nằm một chút thế mà lại ngủ quên mất, chờ đến khi cô tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc Thẩm Kiều tỉnh giấc, nhìn trên giường Dạ Mạc Thâm đã trống không, cô vội cầm điện thoại lên xem thì thấy đã đến giờ làm việc.

Nghĩ (} đến cái gì đó, Thẩm Kiều nhanh chóng nghiêng người xuống giường, nằm xuống bên cạnh giường Dạ Mạc Thâm.

May quá, cái cúc áo tinh xảo vẫn còn nằm yên ở đó.

Thẩm Kiều đưa tay mò mẫm muốn muốn nhặt cái cúc kia, khoảng cách khá xa, đầu ngón tay Thầm Kiều vừa chạm vào.

Nhưng không lấy được cái cúc ra, ngược lại càng đầy di xa.

Nhìn thấy cái cúc lăn về phía trước, cách cô càng xa hơn, Thẩm Kiều suýt chút nữa ngất đi.

Hiện tại tư thế này của cô đã là hết mức rồi nếu còn đi vào một xíu nữa thì cô (}.

không thể móc ra được.

Thẩm Kiều chỉ có thể đứng dậy đến một bên khác xem có lấy được không, nhưng không ngờ bên kia lại càng xa hơn.

“Cô đang làm gì?”

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Thẩm Kiều bị dọa hết cả hồn.

Đây là giọng nói của Dạ Mạc Thâm, anh… Không phải là đến công ty làm việc sao? Sao lại đột nhiên quay về? Thẩm Kiều nằm im ở đó không nhúc nhích.

Bởi vì cô còn chưa biết nên phản ứng như thế nào, chẳng may &} đứng dậy bị lộ thì làm sao bây giờ? Nhưng cô nằm im không nhúc nhích lại càng đáng ngờ, mắt Dạ Mạc Thâm nhắm rồi lại mở, tay chuyển động xe lăn đi về phía cô.

Rất nhanh anh đã đến bên cạnh cô.

Lúc này Thẩm Kiều mới đứng dậy, trong tay cầm một chiếc hoa tai lấp lánh.

“Tôi bị rơi cái chốt hoa tai ở chỗ anh, cho nên đến tìm.”

Dạ Mạc Thâm đưa mắt nhìn lại, thấy trong tay cô cầm một chiếc hoa tai lấp lánh. đọc truyện vui vẻ “Hình như cô rất căng thằng?”

Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều () như ngừng thở: “Không có.”

“Không có?”

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, tiếp tục di chuyển xe lăn tới gần, hơi thở nam tính mạnh mẽ trong nháy mắt dần dần bao phủ lấy cô: “Vậy…Vì sao cô hết nhìn trái lại nhìn phải, trán toát đầy mồ hôi thế kia?”

Thầm Kiều bỗng nhiên lùi về sau một bước dài, thoát ra khỏi hơi thở tức giận mạnh mẽ đang bao phủ lấy cô của Dạ Mạc Thâm: “Tôi tìm đi tìm lại chốt hoa tai của tôi mà thời tiết hơi nóng, với lại tôi phải tìm thật lâu, cho nên hơi nóng.”

Nói xong, Thẩm Kiều quay người đi về phía phòng tắm, cô nên đi rửa () mặt.

Cô không lo Dạ Mạc Thâm phát hiện là bởi vì anh đang ngồi trên xe lăn, nếu như không có người giúp, căn bản anh không có cơ hội đi nhìn dưới gầm giường rốt cục có cái gì.

Cho nên cái cúc áo đó ở dưới kia hẳn là sẽ rất an toàn.

Vậy nên hôm nay cô có thể an tâm mà đi làm.

Trước khi Thầm Kiều đi làm, ông Dạ lại cho gọi cô vào trong thư phòng nói chuyện một phen, bảo cô hôm nay tìm thời gian đến Tập đoàn Lục thị một chuyến tìm Lục Tầm để nói chuyện hợp tác lần này.

Còn căn dặn cô không cho phép nói chuyện này với Dạ Mạc Thâm.

() Sau khi Thẩm Kiều đến công ty, vẫn cảm thấy rất đau đầu.

Hai ông cháu này ý định khác nhau, cô kẹp ở giữa thật là khó xử.

Mệnh lệnh của ông cụ, cô không dám vi phạm.

Thế là Thẩm Kiều nghĩ một hồi, rồi quyết định đứng dậy đi ra ngoài, sau khi ngồi xe cô nói với tài xế taxi: “Xin chào, đưa tôi đến địa chỉ…”

Thẩm Kiều báo địa chỉ Công ty Lục thị mà mình tra được cho lái xe.

Sau khi đến Lục thị, Thẩm Kiểu đi thẳng vào quầy lễ tân, sau đó mới nhớ ra căn bản mình không có hẹn trước.

“Thưa cô, thật ngại quá, không (Cô vợ đánh trảo} có hẹn trước thì không gặp được Tổng giám đốc Lục của chúng tôi, cô có chuyện gì vậy?”

Nhân viên lễ tân nghỉ ngờ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt rơi vào trang phục cô đang mặc trên người.

Thẩm Kiều bị cô ta nhìn chằm chằm đến nỗi khuôn mặt đỏ lên, nhớ tới lời của Dạ Mạc Thâm nói đêm qua và cả chuyện xảy ra trong lần đầu tiên đến Tập đoàn Dạ thị nữa.

Xem ra, cô phải đi mua thêm vài bộ đồ.

“Vậy tôi sẽ hẹn trước, sau đó buổi chiều tôi lại tới.”

Nói xong, Thẩm Kiều rời khỏi () Tập đoàn Lục thị.

Lúc cô đi không xin phép Dạ Mạc Thâm nghỉ, hai ngày nay Dạ Mạc Thâm ở công ty đều coi cô như người trong suốt, căn bản không cần cô hỗ trợ cái gì.

Lại thêm ông Dạ nói chuyện này không thể để cho Dạ Mạc Thâm biết, bởi vậy cô cũng không nói gì.

Cho đến khi Thầm Kiều lén lút quay về vị trí của mình ngồi một lúc, không có chuyện gì xảy ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình tĩnh lại Thẩm Kiều mới gọi điện thoại cho Lục thị, nói qua về thân phận và mục đích của mình, ai biết được bên kia thế mà lại trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Thẩm Kiều ngần người, đành (Cô vợ đánh trảo} phải gọi tới một lần nữa.

Lần này người bên kia rất không khách sáo mở miệng châm chọc nói: “Thưa cô, nếu như cô còn gọi điện thoại tới quấy rầy một lần nữa thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Nói xong lại bộp một tiếng cúp điện thoại.

Thẩm Kiều để điện thoại xuống một cách bất đắc dĩ.

Thái độ của đối phương rất cứng rắn, chắc là sau khi trở về Lục Tầm đã dặn dò.

Không có cách nào hẹn trước, chỉ có thể chờ đến chiều tối tan tầm thì nói với ông cụ.

Gần hết giờ làm việc, Hàn Tuyết (Cô vợ đánh trảo) U gọi điện thoại cho Thẩm Kiều, hẹn cô gặp mặt.

Thẩm Kiều đồng ý.

Cô thu dọn đồ đạc xong rồi đi ra cửa thang máy, đúng lúc Tiêu Túc cũng đẩy Dạ Mạc Thâm từ trong văn phòng ra.

Nhìn thấy anh, Thẩm Kiều hơi chột dạ vội dời ánh mắt.

Gần đây anh đều không chú ý đến mình, chắc là sẽ không biết chuyện buổi sáng mình đi ra ngoài đâu nhỉ? “Trợ lý Thầm.”

Tiêu Túc đã thay đổi cách xưng hô với cô.

Đổi từ cô Thẩm sang Trợ lý Thẩm một cách rất tự nhiên.

Đối với Tiêu túc, Thẩm Kiều cảm thấy rất (Cõ vợ đánh tráo) biết ơn.

Dù sao cũng là anh ta nhường cho mình một chiếc giường nhỏ, giúp cô giải quyết không ít phiền phức.

Thế là Thẩm Kiều nhìn về phía Tiêu Túc, trên khuôn mặt tự nhiên nở một nụ cười ấm áp, gật đầu chào anh.

Nụ cười kia rất chói mắt, lọt vào mắt Dạ Mạc Thâm làm anh cảm thấy không thoải mái, lông mày nhíu lại.

Tiêu Túc đã đi theo Dạ Mạc Thâm bao lâu nay, anh muốn làm gì chỉ cần nhúc nhích ngón tay thì Tiêu Túc liền hiểu.

Lúc này trên người anh lộ rõ hơi thở lạnh như băng, Tiêu Túc phản ứng ngay lập tức.

} Cậu Dạ gần đây… Có chút gì đó khác lạ? Đỉnh—— Thang máy tới, sau khi Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc đi vào, Thẩm Kiều vẫn đứng tại chỗ chậm chạp không động đậy.

“Trợ lý Thẩm, cô không đi vào à?”

Tiêu Túc không nhịn được hỏi một câu.

Thẩm Kiều lấy lại tỉnh thần, cười nhẹ: “Hình như tôi quên tắt máy tính, tôi đi kiểm tra lại một chút, các anh đi trước đi.”

Nói xong, Thẩm Kiều cất bước ) muốn rời khỏi đây, không ngờ ngay lúc này Dạ Mạc Thâm lại mở miệng nói: “Đi vào.”

Bước chân Thầm Kiều dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Thế nhưng cậu Dạ, máy tính của tôi…”

“Máy tính đã tắt.”

“Làm sao anh biết?”

“Tôi xem.”

Thẩm Kiều: “…”

Anh đã nói như vậy thì cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nhấc chân đi vào.

Sau đó cửa thang máy từ từ khép lại.

Bên trong thang máy nhỏ hẹp bị hơi thở lạnh lùng của Dạ Mạc } Thâm bao phủ, Thẩm Kiều muốn tránh cũng không có chỗ tránh.

“Buổi sáng cô đi ra ngoài à?”

Trong lòng Thẩm Kiều run lên.

“Không, không có.”

Cô nhớ rõ ông cụ nói với mình chuyện này không thể để cho Dạ Mạc Thâm biết.

“Không có?”

Dạ Mạc Thâm nhíu mày, giọng nói trở nên sắc bén hơn.

Đôi mắt của Thẩm Kiều nhảy lên.

“Còn không nói thật à?”

“Tôi… Đúng là buổi sáng tôi đi ra (Cö vợ đánh tráo) ngoài một lúc.”

“Đi làm cái gì?”