Chương 3: Thực hiện nghĩa vụ của vợ

Thẩm Kiều phòng không gối chiếc cả đêm, cô thức dậy sớm, treo quần áo của mình vào trong tủ, chiếm toàn bộ căn phòng.

Tối hôm qua đã nói rõ ràng với Dạ Mạc Thâm như vậy, chắc hẳn anh sẽ không đến đây ở, cho nên cả căn phòng này đều là của cô.

Vợ chồng trên danh nghĩa, không liên quan gì đến nhau.

Đối với cô mà nói, đây lại là một chuyện tốt.

Sau khi Thẩm Kiều thay quần áo xong thì đi xuống lầu, một đám người – giúp việc đang bận rộn, Thẩm Kiều cảm thấy hơi đói bụng, đang muốn hỏi xem phòng bếp ở chỗ nào, ai biết được người giúp việc lại trực tiếp đưa tay gạt cô ra.

“Người phụ nữ này ở đâu ra? Đừng có cản đường!” Thẩm Kiều không đề ý, té ngã trên mặt đất.

Người giúp việc vênh váo đắc ý nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên kính sợ.

Một đôi bàn tay to lớn ấm áp đỡ Thẩm Kiều lên, Thẩm Kiều quay đầu lại, va vào một ánh mắt ấm áp như ngọc.

Người đó mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu không có một nếp nhăn nào, nụ cười dịu dàng ấm áp như gió xuân tháng ba.

Thẩm Kiều phản ứng trong chốc lát, nhanh chóng lùi ra phía sau hai bước giữ một khoảng cách với anh.

“Cảm ơn.” “Không cần khách khí, em dâu.” “Em dâu?” “Tôi là anh trai của Mạc Thâm, tên là Lẫm Hàn.” Dạ Lẫm Hàn đưa tay về phía Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều sửng sốt một chút, hóa ra là anh cả, cô ngơ ngác vươn tay ra bắt tay với Dạ Lẫm Hàn: “Xin chào, anh cả.” Giọng nói hơi căng thẳng.

“Vừa rồi là người giúp việc không đúng, tôi thay mặt các cô ấy xin lỗi cô, hi vọng cô đừng đề trong lòng, người Nhà họ Dạ chung sống với nhau rất tốt, sau này tôi sẽ nói rõ tình hình với các cô ấy.” Thẩm Kiều gật đầu nhẹ: “Cám ơn anh cả.” Dạ Lẫm Hàn cười, đang muốn nói tiếp cái gì đó thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.

“Xem ra tôi tới không đúng lúc.” Giọng nói này… Thẩm Kiều nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Tiêu Túc đầy Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn đi tới, Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn hai chân được phủ một tấm chăn lông mỏng lên trên.

Tuy ngồi trên xe lăn, nhưng dáng vẻ của anh lại giống như một vị vua đứng đầu thiên hạ.

Ánh mắt của anh lạnh lẽo, giống như lưỡi dao quét lên mặt Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều chột dạ cúi đầu xuống.

Đợi một chút, cô có cái gì mà phải chột dạ? Chỉ là lên tiếng chào hỏi người nhà của anh mà thôi.

“Mạc Thâm, hiếm khi có thể thấy em ở nhà.” Dạ Lẫm Hàn đối với người em trai này của mình, vẫn luôn thể hiện khuôn mặt tươi cười, thế nhưng là Dạ Mạc Thâm lại không như vậy đối với anh ta, trên khuôn mặt không biểu lộ một cái gì, chỉ thản nhiên gật đầu.

“Anh cả.” “Ừm, vậy anh cả sẽ không quấy tầy em và em dâu nữa.” Dạ Lẫm Hàn nói xong nhìn về phía Thẩm Kiều, điềm đạm nói: “Em dâu, anh cả còn phải đến công ty, anh di trước.” Thẩm Kiều ngơ ngác gật đầu, sau đó nhìn Dạ Lẫm Hàn rời đi, lúc cô đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt lại thì nghe thấy Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh mở miệng trào phúng: “Phụ nữ đã ly hôn đói khát như vậy à? Không thể chờ đợi bắt đầu quyến rũ đàn ông rồi?” Nghe anh nói vậy, Thẩm Kiều bỗng nhiên lấy lại tinh thần: “Anh nói cái gì?” Đôi mắt Dạ Mạc Thâm tối sâm, – trong đáy mắt chứa đầy bóng đen, Thẩm Kiều cảm giác được sự thù địch của anh rất nặng nề.

Cô cắn môi dưới: “Tôi không đến nỗi xấu xa như anh nghĩ đâu.” “Thật sao?” Khóe môi Dạ Mạc Thâm nở một nụ cười châm biếm, căn bản không để cô vào mắt: “Một người phụ nữ vừa ly hôn đã vội vàng tìm mùa xuân thứ hai cho mình, thật sự không xấu xa sao?” Thẩm Kiều nắm chặt nắm đấm, có chút tức giận.

Tự bản thân cô muốn tìm mùa xuân thứ hai sao? Cô chính là bị ép buộc.

Chẳng qua những lời này Thẩm Kiều sẽ không nói với anh, dù sao bất kể như thế nào cô chỉ cần ở lại là được rồi.

Nghĩ vậy, nắm đấm đang nắm chặt của Thẩm Kiều lại buông ra.

“Tốt nhất cô nên tuân thủ lời hứa của mình, không được có bất kì liên quan gì với người nhà họ Dạ, nếu để tôi phát hiện cô dựa vào cái danh của nhà họ Dạ ở bên ngoài làm cái gì, hoặc là có mục dích gì đối với người nhà họ Dạ thì tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết.” “Tiêu Túc.” Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm rời di.

Sau khi Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc đi, một người giúp việc đi tới nói Với cô.

› ““Mợ hai, lão gia muốn gặp cô.” Lão gia? Là lão gia nhà họ Dạ Ngay lập tức Thầm Kiều cảm thấy căng thằng, trước đó mẹ nói với cô là người nhà họ Dạ đều chưa từng gặp Thẩm Nguyệt, cho nên bọn họ mới dám làm càn để cô thay Thẩm Nguyệt gả đến đây như vậy.

Bây giờ nghe bảo lão gia muốn gặp cô, Thẩm Kiều lập tức thấy căng thẳng.

“Mợ hai, đi theo tôi di.” Người giúp việc là người đã có tuổi, thấy cô đứng tại chỗ xoắn xuýt, thì mở miệng nói.

Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, gật đầu rồi đi theo bà ta.

Phòng ốc nhà họ Dạ phòng rất rộng, mặc dù có người giúp việc dẫn đường nhưng Thẩm Kiều vẫn mơ mơ màng màng bước di.

Rất nhanh đã đến thư phòng, thái độ người giúp việc rất khiêm

- tốn.

“Mợ hai, mời vào.” : Thẩm Kiều nói lời cám ơn với cô rồi tiến vào thư phòng.

Thư phòng không khác biệt lắm So với cô tưởng tượng, rất trang trọng và trang nghiêm, đồ vật trang trí và giá sách đều theo phong cách cổ điển, trên kệ bày rất nhiều loại bút “ mực và tranh chữ.

Sau khi quan sát một chút, Thẩm Kiều lập tức thu hồi ánh mắt Và nhìn vào người trong phòng.

“Lão gia, xin chào..xin chào ngài.” Thẩm Kiều đối diện với ánh mắt “của lão gia nhà họ Dạ và bị ánh mắt Ê sắc sảo kia chiếm lấy.

Dạ lão gia nhìn thẳng vào cô.

Thầm Kiều nghĩ đến thân phận của mình, lập tức trở nên căng thẳng Ê hơn, cụp mắt xuống không biết nên làm thế nào, sợ Dạ lão gia nhìn thấy ánh mắt chột dạ của mình.

Cô tạm thời đối phó xong với Dạ Mạc Thâm, nhưng chẳng may Dạ lão gia phát hiện cô không phải là Thẩm Nguyệt, đến lúc đó phải làm sao? “Thẩm Nguyệt!” “A2” Thẩm Kiều phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của lão gia sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Ánh mắt Dạ lão gia cực kì nghiêm khắc.

“Từ nhỏ thân thể Mạc Thâm đã không tốt, con đã gả cho nó thì từ giờ trở đi hãy chăm sóc cho nó thật tốt, làm một người vợ, phải làm thứ gì, không cần ta dạy cho con chứ?” “Con biết.” “Bắt đầu từ ngày mai, con đi theo Mạc Thâm làm việc, làm trợ lý của nó.” Nghe lão gia nói vậy, Thẩm Kiều kinh ngạc ngước mắt: “Thế nhưng là lão gia, con có công việc…” “Phụ nữ nhà họ Dạ không thể xuất đầu lộ diện đi làm việc, nếu như muốn đi làm thì cũng phải đi theo chồng mình.” Cái gì? Nhà họ Dạ phong kiến như thế sao? Đương nhiên những lời này Thẩm Kiều không dám nói trước mặt Dạ lão gia, lão gia cũng không cho cô cơ hội mở miệng nữa, bảo cô rời đi.

Sau khi ra khỏi thư phòng, Thầm Kiều trở về phòng của mình, tâm trạng rất phiền muộn.

Lời của lão gia nói rất nặng nề, Thẩm Kiều biết là nếu như cô không bỏ việc, chắc chắn lão gia sẽ tra hỏi.

Cuối cùng Thẩm Kiều đành phải đi xin thôi việc.

Công việc của cô rất bình thường, sau khi cô và Lâm Giang kết hôn, để có thể lo cơm nước cho anh sau khi tan tầm nên cô làm trợ lý Giám đốc của một công ty nhỏ gần nhà.

Thẩm Kiều gửi đơn xin thôi việc, rất nhanh đã có người thay thế vị trí của cô.

Khi Thẩm Kiều biết tin này thì sửng sốt một lúc lâu.

Cô cũng đã hiều, cho dù là công việc hay là hôn nhân, cuối cùng sẽ có người có thể dễ dàng thay thế vị “trí của cô.

Thẩm Kiều cười khổ.

Ngày thứ hai sau khi xin thôi việc, Dạ lão gia trực tiếp ra mặt bảo Dạ Mạc Thâm đưa cô cùng đến công ty.

“Con không tìm trợ lý, ông biết con lo lắng điều gì, nhưng bây giờ Thẩm Nguyệt đã là vợ của con, hãy để cô ấy đi theo bên cạnh chăm sóc cho con đi.” Giọng điệu lúc Dạ lão gia nói “chuyện với Dạ Mạc Thâm giống hệt “như lúc nói chuyện với cô, Thẩm Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ, chuyện “gì đang xảy ra vậy, cô còn tưởng rằng hai ông cháu tình cảm rất tốt chứ.

Đang suy nghĩ, Thẩm Kiều cảm “giác được một ánh mắt sắc bén rơi ‘vào trên mặt mình, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Dạ Mạc Thâm mỉa mai nhìn chằm chằm vào cô: “Được.” Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, cô còn tưởng rằng… Anh sẽ từ chối.

Không nghĩ tới, anh thế mà không phản kháng.

“Ừm, đi thôi.” Sắc mặt Dạ lão gia dịu đi một chút.

Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn khuôn mặt không chút biểu cảm, Tiêu Túc hướng về phía lão gia gật đầu: “Dạ lão gia, vậy chúng tôi đi công ty trước.” “Đưa Thẩm Nguyệt theo.” Thẩm Kiểu đành phải đi theo sau lưng Dạ Mạc Thâm.

Ra khỏi phòng khách, đến chỗ vườn hoa, Dạ Mạc Thâm nói một cách châm biếm: “Đã tạo mối quan hệ với lão gia nhanh như vậy rồi? Muốn theo dõi tôi?” Bước chân Thẩm Kiều dừng lại, cau mày.

“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì.” “A ~” Dạ Mạc Thâm cười khẩy và nói: “Tốt nhất là cô vĩnh viễn không hiểu, nếu không”