Chương 27: Em chỉ là

trợ lý của anh ây.

Nếu như nói vừa nãy Thẩm Kiều còn ôm một chút ảo tưởng nho nhỏ thì lúc này đã bị lời nói lạnh lùng vô tình của anh đả kích đến không còn một chút nào.

Sắc mặt cô tái nhợt, ngón tay im lặng siết chặt.

“Tôi… tôi không có nghĩ như vậy.”

“Phải không? Vậy bộ dạng rạng rỡ này của cô là bày cho ai xem? Thẩm Kiều, tôi cảnh cáo cô.

Cô chẳng qua cũng chỉ là trợ lý của tôi (} mà thôi.”

Thầm Kiều cắn chặt môi không nói chuyện.

“Giúp cô, chẳng qua là không muốn để cô làm mất mặt Dạ gia, hiểu chưa?”

Dạ Mạc Thâm trước đây còn có chút ấm áp lúc này đã biến thành người trong mắt không chứa nổi bất kì ai, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Khó trách… Anh lại thay đổi tính cách lớn đến vậy.

Còn nói cái gì mà mua cả trung tâm mua sắm tặng cô, chằng qua cũng chỉ là để ý đến danh dự của Dạ gia mà thôi.

Cô… vậy mà còn vui (} thầm.

Đến giờ Dạ Mạc Thâm đích thân phơi bày ra, ngoài sự khó chịu lúng túng, Thẩm Kiều không biết còn có cảm xúc gì khác không.

Tiêu Túc đi theo sau hai người tự nhiên cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, anh đối với sự vô tình của Dạ Mạc Thâm không cho là đúng.

Vì anh trước nay chưa từng biết Dạ Mạc Thâm lại là người để ý đến danh tiếng Dạ gia.

Nếu không anh bình thường lúc làm việc sẽ không ích kỷ độc đoán như vậy.

Có điều, lời này đối với phụ nữ mà nói, xác thực có chút hơi quá (} đáng.

Rõ ràng tâm trạng của Thẩm Kiều đã sa sút không ít, bước chân cũng trở nên chậm hơn.

Tiêu Túc thấy vậy liền tiến lên, “Cô Thẩm, để tôi làm cho?”

Nghe vậy, Thẩm Kiều lúc này mới kịp phản ứng, lắc đầu, “Không cần đâu, tôi làm được rồi.” Cô nghĩ đến gì đó, liền lấy bản hợp đồng luôn ôm trong lòng trao lại cho Dạ Mạc Thâm.

Anh nhướn mày, cười lạnh, “Đang giận dỗi với tôi?”

Thẩm Kiều có chút không hiểu, “Cái gì?”

Cõ vợ đánh tráo) Đối diện với ánh mắt chế giếu của anh, Thẩm Kiều mới hiểu được câu nói này của anh có ý gì.

Cô mím môi, cố gắng áp chế trái tim không bình tĩnh của mình.

Đôi mắt hơi ngấn nước lại trở về dáng vẻ không cảm xúc lúc đầu, lãnh đạm mở miệng, “Tôi biết anh diễn kịch, vẫn phải cảm ơn anh.

Bây giờ diễn xong rồi, hợp đồng tất nhiên phải trả lại anh chứ.”

Cô không hề cho rằng Dạ Mạc Thâm sẽ thật sự mua lại cả trung tâm thương mại tặng cho cô.

Cho dù anh có thật sự mua về tặng cho cô, Thẩm Kiều cô cũng sẽ không vì vậy mà hi vọng.

(} Anh vốn dĩ đã coi cô là người ham vinh hoa phú quý.

Nếu lúc này cô còn nhận lại mấy thứ này, hình tượng hám tiền tài trong mắt anh giống như chiếc đỉnh đóng vào tấm sắt, mãi mãi không rút ra được rồi.

“Thứ Dạ Mạc Thâm tôi đã cho đi, không có đạo lý sẽ nhận lại.

“ Động tác trên tay Thẩm Kiều dừng lại, cắn răng bướng bỉnh nói, “Tôi sẽ không cần thứ không thuộc về mình.”

Dạ Mạc Thâm dường như bị nghẹn lời một chút, sau đó trong mắt sâu thẳm đó lại gợn lên chút châm chọc, nhạo báng, “ồ?”

{) “Tôi biết, trong mắt anh tôi là người phụ nữ không từ thủ đoạn.

Nếu tôi đã là người như vậy, anh không nên đưa mấy thứ này cho tôi mới đúng.

Nếu không thì chẳng phải tôi đạt được mục đích rồi đó sao?“ “Người phụ nữ này, ham muốn của cô lại chỉ nhỏ như vậy?”

Thẩm Kiều nghẹn ngào, cắn môi giận dữ nói: “Tất nhiên không có!”

Cô càng hùa theo anh như vậy, xem ra còn chân thực hơn chút.

So với việc rõ ràng là rất muốn nhưng trên mặt lại biểu hiện điệu bộ tôi không cần, tôi không có hứng thú.

Sau đó lại lén lút xuống tay ở sau () lưng người ta thì đáng yêu hơn rất nhiều.

“Cô Thẩm, cậu Dạ chúng tôi thật sự không có đạo lý đồ vật đã tặng đi còn thu nhận lại, tốt hơn hết là cô cứ nhận di.”

Tiêu Túc thấy hai người cứ giằng co không ngừng, đành phải tiến lên tốt bụng nói một câu.

Thầm Kiều vô cùng phẫn nộ, cô không muốn để người khác xem thường mình, nắm chặt tay muốn nói gì đó.

“Cô tưởng rằng là tặng miễn phí cho cô sao? Chiếc váy đó ba mươi vạn, cô cảm thấy không cần trả?”

Thẩm Kiều nghe thấy vậy khẽ 49 vợ gann trao? mở miệng, vậy là có ý gì? Khi Thẩm Kiều còn muốn hỏi tiếp, hai người họ đã đi đến trước xe rồi.

Hết cách, Thẩm Kiều đành phải đi theo lên xe trước.

Sau khi lên xe, môi cô động đậy muốn nói gì đó, Dạ Mạc Thâm thấy vậy bèn nhắm mắt lại.

“Cô Thẩm, khi chưa tới nơi thì đừng làm ồn đánh thức cậu Dạ dậy nhé.”

Tiêu Túc ngồi ở ghế lái thiện ý nhắc nhở một câu.

“…“ Cái quái gở gì vậy cha nội! Thẩm Kiều thở dài bất lực, bản đồng hợp trong tay như nặng nghìn cân.

Cô nhìn mi mắt đang khép hờ ().

của Dạ Mạc Thâm, đôi mắt hẹp dài có chút thần sắc mệt mỏi mờ nhạt.

Anh ấy chắc không được nghỉ ngơi tốt phải không? Thẩm Kiểu miễn cưỡng nuốt hết những lời muốn nói trở lại trong lòng, cầm bản hợp đồng dựa vào chỗ ngồi bên cạnh.

Xe chạy được một chút, cô bỗng dưng có chút buồn ngủ, bèn dựa vào ghế ngồi mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Đúng lúc cô sắp ngủ say rồi, chiếc xe lại đột ngột dừng lại.

Thẩm Kiều lơ mơ mở mắt ra.

“Cô Thẩm, xin mời.” Tiêu Túc xuống xe rồi mở cửa } thay Thẩm Kiểu.

Thẩm Kiều ngây ngốc nhìn Tiêu Túc, quay đầu muốn nhìn Dạ Mạc Thâm.

“Cô Thẩm, mau xuống xe đi, thời gian của cậu Dạ không nhiều, cách thời gian chúng ta dự tiệc chỉ nửa tiếng đồng hồ nữa thôi.”

Thẩm Kiều lúc này mới hiểu ra gật đầu, cúi xuống ra khỏi xe.

Tiêu Túc đưa cô tới một cửa tiệm.

“Ồ, khách quý nha.“ Một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, thân hình cao ráo và quyến rũ từ trong cửa tiệm bước tới và nhìn về phía sau Tiêu Túc, “Mạc Thâm đâu?”

“Cậu Dạ đang nghỉ ngơi, chị (} Tinh, đây là nhiệm vụ hôm nay của GHỊ:”

Tiêu Túc đẩy Thẩm Kiều về phía trước chị Tỉnh.

Thẩm Kiều có chút bối rối, “Đây là?”

Chị Tinh nheo mắt đánh giá Thẩm Kiều một chút, “Người phụ nữ của Mạc Thâm? Anh ấy lúc nào…”

“Chị Tinh, nửa tiếng sau chúng tôi phải tham dự tiệc.

Cô ấy là trợ lý, phiền chị nhanh lên một chút nhé ~ “ “Được rồi, đi theo tôi.” Thẩm Kiều không dám kéo dài thời gian, cô được chị Tinh dẫn vào “.-.

‘M.£7+01y QUA SN AV¿ bên trong.

Tiêu Túc lại giơ tay nhìn thời gian, hi vọng tốc độ của chị Tinh có thể nhanh lên một chút.

Thẩm Kiều đi đằng sau chị Tinh.

Sau khi vào trong, Thẩm Kiều mới phát hiện bên trong với bên ngoài hoàn toàn là hai thế giới khác biệt.

Nơi này có thể nói là một không gian quần áo mũ nón rất rất lớn, khắp nơi đều lấp lánh rực rỡ.

“Buộc tóc của em lên, váy và giày cao gót đều cởi ra.”

Thẩm Kiều nghe vậy trợn tròn mắt, “Nhưng chiếc váy trên người này là vừa mới mua.”

Chị Tinh nhìn cô rồi cười cười, : nniineaniiSi “Chiếc váy này xác thực rất hợp với em.

Nhưng lại không hợp với thân phận tối nay của em, trợ lý thì phải ăn mặc già dặn một chút.”

Thẩm Kiều lúc này mới hiểu ra vấn đề.

“Em biết rồi.”

Sau đó cô sang một bên cởϊ qυầи áo, chị Tinh trong lúc đang bận rộn thì nhìn lên Thẩm Kiều, liếc thấy cô trốn vào một góc giấu giấu diếm diếm cởi váy.

Khi chạm vào ánh mắt của cô, khuôn mặt trắng sáng của Thẩm Kiều liền nổi lên hai đám mây đỏ hồng, sau đó không dám động đậy.

NhƯ vụ an trau: nương Z⁄:…!ÿ của anh ãy.

Ha? Dạ Mạc Thâm ở đâu mà nhặt được người phụ nữ thú vị đến như vậy? Thay quần áo đã đỏ mặt, cái này phải có bao nhiêu ngây thơ chứ? Chị Tinh thu dọn một chút rồi đưa cho cô một bộ đồ màu trắng.

“Thay bộ này đi.”

“Ồ vâng.”

Thẩm Kiều vội vàng vươn tay ra nhận, sau đó quay người ngoan ngoãn di thay.

Chị Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lúc, đột nhiên nhếch môi lên hỏi, “ Là có quan hệ yêu đương với Dạ Mạc Thâm?”

() Nghe thấy điều này, động tác Thẩm Kiều chững lại một chút, sau đó cắn môi dưới lắc lắc đầu.

“Không phải? Vậy là anh ấy đang theo đuổi em?”

Thẩm Kiều khẽ cau mày, vừa muốn mở miệng giải thích mối quan hệ giữa hai người.

“Được rồi, thật ra em không cần nói thì chị cũng hiểu.

Đây là lần đầu tiên Mạc Thâm dẫn phụ nữ tới chỗ chị.”

“Chị Tinh, chị hiểu nhầm rồi, em chỉ là trợ lý của anh ấy thôi.”