Chương 22: Một câu

xin lồi là xong sao? Cô cảm nhận được ý cảnh cáo trong mắt người đàn ông này, nếu như cô tiếp tục lựa chọn quần áo không cẩn thận, có thể cô sẽ có nguy cơ bị sa thải.

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt sâu thẳm không thấy đáy, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác rất mạnh mẽ, anh ta có khả năng làm như thế.

Vì vậy nhân viên nhanh chóng lấy ra kiểu dáng trang nhã, sau đó cùng với Thầm Kiều vào trong ) phòng thử đồ.

“Chiếc váy này rất đắt tiền, để tôi giúp cô thử nhé.” “Không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.” Thẩm Kiều không quen có người bên cạnh nhìn cô cởϊ qυầи áo.

Nhân viên cửa hàng nghe xong, không hài lòng oán trách: “Cô như thế là sao hả? Chiếc váy đắt như thế không cho tôi giúp, nếu cô làm hỏng cô đền nổi không?” HIÓI “Tôi cái gì mà tôi, nhìn bộ quần áo lúc trước mặc đều là cái thứ gì, () toàn là hàng chợ, còn không biết xấu hồ mà tới đây thử quần áo? Là bởi vì có người chống lưng nên có bản lĩnh sao?” Sau vài lần thay đồ, nhân viên bán hàng biết Thẩm Kiều là người dễ bắt nạt, liền bắt lấy cô véo mấy cái.

Thẩm Kiều không nói gì, bởi vì bị chọc đúng nỗi lòng, nên có chút lúng túng.

“Được rồi được rồi, cô tự mình thử đi, tránh cho cô đi tố cáo tôi.” Nhân viên cửa hàng trực tiếp ném trang phục cho cô, sau đó đập cửa “rầm” một tiếng rồi đi ra ngoài.

Thẩm Kiều cầm váy, đứng ngây người ra đó.

Một lúc sau, Thầm Kiều () mặc bộ váy đó vào.

Bộ váy này thực sự giống như nhân viên cửa hàng nói, vô cùng đắt, so với những chiếc váy kiều dáng lỗi thời trước đó khác biệt rất lớn.

Sau khi thay xong, Thẩm Kiều nâng váy bước ra ngoài, sau đó đi qua chỗ Dạ Mạc Thâm chờ trước đó, nhưng lần này nơi đó lại vắng tanh, một người cũng không thấy, Thẩm Kiều trong lòng trống rỗng.

Sao không thấy người đâu rồi? Lẽ nào chê cô trước đó thay đồ quá xấu xí? Vậy nên tức giận bỏ rơi cô đi rồi? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nâng váy nhanh chóng trở lại phòng thử br> } đồ, khi đi qua gương lại nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Anh yêu à, chiếc váy này em mặc thế nào?” “Còn phải hỏi sao? Bảo bối mặc gì cũng đều đẹp hết.” Bước chân của Thầm Kiều dừng lại một lúc, sau đó đi về phía kia một cách không kiểm soát, giá quần áo che lấy cơ thể cô, nhưng vẫn cho phép tầm nhìn của cô thấy rõ hai người giữa khoảng trống của các móc treo đó.

Là Lâm Giang và tiểu tam kia.

Hai người bọn họ thân mật dựa sát vào nhau, bụng của người phụ nữ kia br> [) đã to rồi.

Chiếc váy cô ta cầm trên tay rõ ràng là mặc không vừa.

“Tiếc là em hiện giờ mặc không được.” “Không sao, chỉ cần bảo bối thích thì cứ mua, chờ em sinh xong em bé rồi mặc.” “Cảm ơn chồng, anh đối với em thật tốt.” Thẩm Kiều im lặng nắm chặt tay, trước kia Lâm Giang chưa bao giờ nói với cô những lời ngọt ngào như thế.

Không ngờ rằng hôm nay lại đυ.ng phải bọn họ ở chỗ này.

Mắt của tiểu tam nhìn qua về (} phía bên này, Thẩm Kiều giật mình, vô thức trốn ra đằng sau.

Sau khi quay người, lại không cần thận đυ.ng phải nhân viên cửa hàng đi qua tìm cô.

Nhân viên cửa hàng sau khi bị cô đυ.ng phải, vô thức đưa tay ra túm lấy váy của Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều bị cô ta kéo ngã xuống mặt đất, lại nghe thấy một tiếng “xoẹt”, là tiếng chiếc váy bị rách.

Tiếng động thu hút sự chú ý của những người khác trong cửa hàng, bao gồm Lâm Giang và tiểu tam của anh ta.

Nhân viên cửa hàng sau khi ngã phát hiện chiếc váy đã hỏng rất hoảng hốt, nhanh chóng đứng dậy, () buộc tội Thẩm Kiều.

“Cô có biết chiếc váy đó bao nhiêu tiền không, cô lại có thể cố ý làm hỏng nó.” Thẩm Kiểu rơi vào trạng thái hoang mang, cô chỉ là vô thức lần trốn ánh nhìn, không muốn bị bọn họ phát hiện ra mình ở chỗ này.

Không ngờ đằng sau có người, vừa quay người liền đυ.ng phải rồi.

Bị nhân viên vu khống như thế, cô đứng dậy cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện đồ trang trí bên trên chiếc váy đã rơi xuống rồi, còn lộ ra vai của cô.

Cô liếc mắt nhìn những người trong cửa hàng đang vây lại xung quanh, sợ ().

đến nỗi đưa hai tay che vai, lo lắng nói: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý!” Nhân viên cửa hàng lạnh lùng cười: “Xin lỗi? Chiếc váy này là chiếc váy đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi.

Hôm qua mới từ Italia chuyền qua đây, giá hơn ba mươi vạn, một câu xin lỗi của cô là xong sao? Cô có thể khôi phục lại chiếc váy như ban đầu không?” Thẩm Kiều cắn môi dưới, nhỏ tiếng nói: “Tôi, sẽ đền cho cô, nhất định!” “Đền? Đền như nào?” Nhân viên cửa hàng càng lúc càng lớn tiếng tố cáo, khiến cho người trong cửa hàng {) đều vây xung quanh.

Bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ như vậy, Thẩm Kiểu vô cùng xấu hồ.

Trước mắt chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“Ô, không phải Thẩm Kiều sao?” Tiểu tam đi cùng với Lâm Giang nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Thẩm Kiều.

Nhịn không được nhếch môi lên cười, châm biếm nói: “Một phụ nữ bình thường chỉ mặc quần áo hàng chợ, một bộ không quá hai ba chục tệ như cô lại có thể chạy đến cửa hàng thương hiệu? Còn làm váy của người ta bị hỏng.

Thẩm Kiều, cô đến phá đám phải không?” (} Nhân viên bán hàng ở bên vừa nghe, lập tức trợn to mắt, “Cô nói cái gì cơ? Hóa ra là cô đến đây để phá đám sao? Chiếc váy này giá ba mươi vạn, cô đền đi!” Tiểu tam cười khẽ, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông, “Cô ta làm sao đền nổi? Công việc mà cô ta làm lúc trước lương tháng mới được có ba ngàn tệ.

Bây giờ việc mất rồi, chỉ sợ ngay cả hàng chợ cũng không mua nổi.” Thẩm Kiều nghe những lời này, càng cắn môi dưới mạnh hơn.

Cô ta lại hiểu về cô như thế, là Lâm Giang nói cho cô ta biết sao? Á) “Tôi nói này Thẩm Kiều, nếu như cô thực sự đền không nổi, chi bằng cầu xin Lâm Giang đi, có lẽ anh ấy sẽ niệm tình cũ mà giúp cô không chừng.” Nghe lời này, Thẩm Kiểu tay nắm chặt, vô thức nhìn về hướng Lâm Giang.

Khi ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Giang ngớ người một lúc.

Đáy mắt xoẹt qua chút không dễ chịu, dù sao trước kia từng là vợ chồng lâu như vậy, coi như không có tình yêu, nhưng cũng đã nuôi dưỡng một chút tình thân.

Lúc này nhìn thấy cô bị người ta {} chỉ chỉ trỏ trỏ, cũng có chút không nhịn được.

Nhưng mà… “Lâm Giang, anh muốn giúp cô ta sao?” Lâm Giang cúi đầu, nhìn gương mặt xinh đẹp của Thi Cầm Bảo, họ nhẹ một tiếng ôm lấy cô ta: “Bảo bối, anh làm sao có thể giúp đỡ người phụ nữ khác ngoài em chứ? Nhất là loại người phụ nữ cố ý đến cửa hàng của người khác phá hoại, càng không đáng giúp.” Những lời này, từng chữ một rơi vào tai của Thẩm Kiều, giống như kim châm vào.

Không ngờ, môi dưới (} của Thẩm Kiều do bị cô cắn mà chảy máu.

“Ôi trời, anh yêu à, mặc dù cô ta đến đây làm loạn rất đáng ghét, nhưng mà cô ta hiện giờ rất đáng thương, chiếc váy đó ba mươi vạn đó, nếu như hôm nay cô ta không đền được, có khi nào bị giam lại không?”

Câu nói này nhắc nhở nhân viên cửa hàng, cô ta lập tức lôi điện thoại ra: “Bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!” Thẩm Kiều nhanh chóng ngầng đầu lên, báo cảnh sát? “Loại phụ nữ như cô ta, quá ham hư vinh, không có tiền còn đến đây {) thử trang phục của người ta, mua không được còn làm hỏng.

Nhất định phải báo cảnh sát!” Một số người xem náo nhiệt hùa theo nói.

“Đúng thế đúng thế, mọi người Xem dáng người của cô ta đi, đầu tóc còn rối tung như thế.

Loại người này sao vào được cửa hàng chứ?” “Phụ nữ bây giờ, đều không biết bản thân là loại hàng gì sao.

Cô ta không phải cho rằng bản thân vào đây thử một bộ đồ liền thực sự trở thành hàng hiệu hay sao? Hứ, giờ trang phục hỏng rồi, không đền được nữa sao? Thật là cười chết tôi (} rồi.

Giữ cô ta lại chờ cảnh sát đến, bắt loại phụ nữ này lại dậy cho cô ta một trận, nếu không lại có lần sau nữa!” Tiếng cười và đôi mắt khinh bỉ khắp nơi truyền tới, khiến Thẩm Kiều vô cùng xấu hồ.

Sống ở tầng thấp xã hội lâu như thế, đột như bước vào vòng tròn như thế này, cô vốn dĩ không hề tự tin.

Nhưng Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc đột nhiên không thấy đâu nữa.

Cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, tại sao sau khi cô từ phòng thử đồ bước ra liền không thấy bóng dáng bọn họ đâu nữa.

Có lẽ nào cảm thấy } cô mặt thực sự không đẹp, nên vứt bỏ cô rồi không? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều trong lòng vô cùng buồn phiền, mắt dần dần đỏ lên.

Cô khẽ ngầng đầu lên nhìn những người xung quanh đang vây lấy cô chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tiếng chửi bới và ánh mắt khinh bỉ ấy khiến cô không thể ngầng đầu lên, cơ thể nhỏ nhắn của cô run rầy.

Cảm giác tuyệt vọng này khiến cô gần như choáng váng.

Thẩm Kiểu có một căn bệnh, chính là lúc căng thẳng hoặc tuyệt vọng cực độ, sẽ nảy sinh ra cảm giác chóng mặt.

Những thứ trước mắt (}) dần dần tối lại, cô dường như không nhìn rõ khuôn mặt của những người trước mặt… Bóng tôi gần như bao trùm lấy cô.

Ngay khi Thẩm Kiểu không chống đỡ được nữa, cả người ngã sang một bên, có một bàn tay đã đỡ cô kịp thời…