Chương 2: Vậy thì lấy lòng tôi

Thẩm Kiều mở đôi mắt đang lim dim buồn ngủ ra.

Lại chạm vào một đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng.

Giữa đôi lông mày của người đàn ông chứa đựng sự sắc bén, dưới đôi mắt lạnh lẽo như sói của anh ta là chiếc mũi cao vυ"t, đôi môi như được dao gọt mỏng mím chặt.

Mặc dù anh ta đang ngôi trên xe lăn, nhưng vẫn mang theo một áp lực lớn, tạo thành thế giới riêng, không cho ai tới gần.

“Thẩm Nguyệt?” Thầm Kiều ngây ngốc vài giây ‘ mới ngồi dậy từ trên giường, nhìn người đàn ông kia mà luống cuống không biết làm sao.

Thầm Kiều căng thẳng khẽ gật đầu.

Cô vốn thay thế Thẩm Nguyệt đến nhà họ Dạ, hiển nhiên không dám làm lộ thân phận.

“A.” Khóe mắt Dạ Mạc Thâm lại thêm vài phần lạnh lẽo, anh ta lấy một phong thư từ trong túi ném ở trước mặt Thầm Kiều, Thẩm Kiều dè dặt mở ra, mới phát hiện đó là tài liệu và ảnh chụp em của cô, Thẩm Nguyệt.

Xem ra, anh ta đã điều tra người sắp kết hôn với mình một cách rõ ràng.

Nhưng mà, sao lúc cử hành hôn lễ anh ta không lên tiếng? Tay Thẩm Kiều vuốt phong thư vài lần, cô cắn môi dưới, đôi mắt như pha lê đen nhìn Dạ Mạc Thâm, rất bình tĩnh.

“Nhà họ Thẩm nghĩ là chân của Dạ Mạc Thâm tôi có tật, nên tùy tiện tìm một người đến cho có lệ sao? Thẩm Kiều đứng lên, chiếc váy dài của cô phủ xuống đất, đôi mắt rũ xuống, khẽ nói: “Tôi cũng là con gái..

của nhà họ Thẩm.” “Cô con gái vừa ly hôn sao? Nhà họ Thẩm coi nhà họ Dạ là vựa ve chai à?” Lời nói thằng thắn đến mức Thẩm Kiều không thể ngầng đầu lên được, cô dùng sức cắn môi dưới, thật sự phụ nữ cưới lần hai bị rất nhiều người chê, nhưng vì như thế, cô mới có thể bị cha mẹ yêu cầu tới nhà họ Dạ.

Chưa đợi Thẩm Kiều mở miệng lần nữa, giọng nói lạnh lẽo của người tráo) đàn ông giống như một chậu nước lạnh đổ ụp xuống.

“Cho cô năm phút, tự mình đi ra – ngoài giải thích rõ ràng, rồi cút khỏi nhà họ Dạ.” Cái gì? Thẩm Kiều chợt ngước mắt lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt anh ta.

“Không được!” Cô không thể đi! Nếu cô chấp nhận đi ra ngoài, đã nói lên nhà họ Thẩm sẽ đắc tội với nhà họ Dạ, đến lúc đó sao nhà họ Thẩm có chỗ đứng ở Thành Bắc được? Thẩm Kiều bình tĩnh lại, kéo váy cưới lên đi đến trước mặt Dạ Mạc Thâm, khẽ giải thích, nói: “Em gái tôi có bạn trai, em ấy không muốn gả tới.

nhà họ Dạ.”

“Cho nên, cô tự chủ trương, thay thế em gái cô gả vào đây?” Khóe môi Dạ Mạc Thâm mang nụ cười chế giêu, cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Thẩm Kiều lấy dũng khí, ngước mắt lên nhìn đôi mắt lạnh như băng kia.

“Tôi biết đây là cuộc hôn nhân mà cha mẹ sắp xếp, đối với anh mà nói, cưới ai cũng như thế, nếu không anh cũng sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này.” Thẩm Kiều không biết những lời nói này của mình có thể thuyết phục anh ta hay không.

“Tái giá với anh lần nữa, nếu như anh có thể để tôi ở lại, tôi cam đoan chúng ta sẽ không liên quan nhau.” Nói đến đây, Thẩm Kiều giơ hai tay lên đảm bảo, đôi mắt như pha lê đen kia đầy kiên định và dũng khí, gương mặt trắng nõn lại lộ vẻ dè dặt, giống như sợ anh không chấp nhận.

Dáng vẻ này.

Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nhìn cô.

Chưa hết, môi mỏng của hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn tìm kiểu phụ nữ gì không có? Sao phải muốn một người phụ nữ như cô?” Gương mặt Thẩm Kiều trắng bệch như bùn trắng, môi cô run rẩy, chưa đợi cô mở miệng lần nữa, Dạ Mạc Thâm đã xoay người đẩy xe lăn đi ra.

Thẩm Kiều ngơ ngác mấy giây, sau đó muốn duổi theo, lại bị thủ hạ của anh ngăn lại.

“Cô Thẩm, xin cô tự trọng!” Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng vô tình của Dạ Mạc Thâm, Thẩm Kiều vô cùng gấp gáp, hô to với bóng lưng của Dạ Mạc Thâm: “Nếu như anh không cho tôi ở lại, vậy tôi sẽ nói với tất cả mọi người anh bất lực!” Câu nói vừa nói ra, Thẩm Kiều coi như đang đánh cược.

Ngay sau đó, cô đã làm Dạ Mạc Thâm phải dừng xe lăn lại, thân thể anh ta không động đậy, ngược lại đầu hơi xoay lại, khóe mắt mang theo vẻ lạnh lẽo, giọng nói giống như vang lên từ địa ngục: “Cô nói ai bất lực?” Đôi mắt Dạ Mạc Thâm nguy hiểm như dã thú ngủ đông trong đêm tối, dường như chỉ cần Thẩm Kiều nói thêm câu nữa, anh sẽ lập tức nhào lên, cắn chết cô.

Chuyện gì thế này? Rõ ràng là một người chân có tật, sao hơi thở của anh ta lại mạnh mẽ như vậy? Thẩm Kiều, đã không còn đường lui.

Cô cắn răng, nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đối mặt với Dạ Mạc Thâm.

“Trừ khi anh đề tôi ở lại.” Ở bên cạnh, Tiêu Túc không nói nên lời, nhìn mợ hai này người nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lá gan cũng rất lớn, lại dám gây chuyện với cậu hai nhà họ Dạ.

Dạ Mạc Thâm quay xe lăn lại, từ từ tới gần cô, ánh mắt tối sầm lại, con ngươi tăm tối.

Theo bản năng, Thẩm Kiều lui về sau hai bước.

Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe lăn nhanh chóng tới trước mặt cô, động tác của anh ta rất nhanh, đưa tay đã nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô.

Thẩm Kiều ngã ngôi trên đùi anh ta.

“Cô vừa nói ai bất lực?” Dạ Mạc Thâm lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

“Anh, anh thả tôi ra…” Anh ta đột nhiên tới gần, làm cả người Thầm Kiều hoảng loạn, hơi thở – nóng bỏng nam tính của anh nặng nề bao quanh lấy cô.

Dữ dội, ngang ngược, nguy hiểm.

Loại cảm giác này… Làm Thẩm Kiều nhớ đến buổi tối của một tháng trước.

Lúc ấy, người đàn ông trong xe đó, hơi thở cũng ngang ngược như người trước mặt này.

Sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt thêm vài phần, sao lại nhớ đến ©ôи ŧɧịt̠ tối hôm đó.

Đối với Thẩm Kiều mà nói, buổi tối hôm đó như một sự sỉ nhục.

“Cô không từ thủ đoạn muốn làm mợ hai nhà họ Dạ?” Ngay khoảnh khắc ngây ngốc, giọng nói người đàn ông vang lên bên tai kéo thần trí của Thẩm Kiều lại, Thẩm Kiều mở to mắt, phát hiện nơi nào đó của Dạ Mạc Thâm đang nóng bỏng chạm vào cô, cô nhớ đến chuyện một tháng trước, sao có thể không biết nó là cái gì.

Hơi thở của Thẩm Kiều nặng nề hơn vài phần, trán trắng mịn đồ mồ hôi mỏng: “Không phải anh cũng đo… đồng ý với cuộc hôn nhân này sao? Anh đã sớm biết tôi không phải Thẩm Nguyệt, nhưng trong lúc cử hành hôn lễ anh lại không vạch trần tôi.

“Cho nên?” “Anh thả tôi ra trước đi.” Thẩm Kiều đầy anh ta.

“À.” Dạ Mạc Thâm cười lạnh: “Một phụ nữ cưới lần hai mà lại căng thằng thế sao? Cô chưa từng làm chuyện này sao?” Thẩm Kiều mạnh mẽ đối mặt với anh ta.

“Anh đừng khinh người quá đáng!” “Muốn ở lại cũng được, cởϊ qυầи áo, lấy lòng tôi.” Đối với loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý thay em gái mình gả vào nhà họ Dạ, không phải lần đầu tiên Dạ Mạc Thâm gặp.

Sắc mặt Thẩm Kiều trắng bệch, bờ môi run rầy.

“Làm không được sao?” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm sâu thằm, một tay nắm lấy cằm của cô, môi mỏng chậm rãi nói ra mấy chữ: “Xem ra không phải tôi bất lực, mà là cô quá đáng ghét đến nỗi làm người ta không có nồi ham muôn.

Dứt lời, Dạ Mạc Thâm đầy cô ra.

Thân thể Thẩm Kiều lảo đảo ngã về phía sau, dựa trên cánh cửa, chật vật nhìn anh ta.

Dạ Mạc Thâm bảo trợ lý của mình đẩy mình đi, Thẩm Kiều nhìn bóng lưng hai người, khẽ cắn chặt môi dưới của mình.

Cô thành công rồi sao? Cô có thể ở lại sao? Thẩm Kiều đưa tay chạm vào cái cằm của mình bị bóp đến đau nhói, về lại phòng tân hôn.

_ Đợi mười phút.

Không có động tĩnh.

Thẩm Kiều khẽ thở ra, xem ra cô ˆ thành công rồi.