Chương 18: Cô nói ai

câm thú? Tiêu Túc đã đi theo Dạ Mạc Thâm một thời gian rất dài rồi, động tác vừa nãy của Dạ Mạc Thâm rõ ràng là… Anh không dám phán đoán cái gì, nhưng có vài chuyện có nên làm hay không, anh thấy bản thân vẫn nên thử cố gắng một chút.

Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm Thẩm Kiều rất lâu, phản ứng lại trong br>) phút chốc.

Dù có giả bộ đáng thương thế nào, đứa trẻ cũng không phải của Dạ Mạc Thâm anh! Một đứa con hoang, không có gì đáng thương cả! Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm rơi trên mặt cô, mang theo uy hϊếp: “Cô nói cái gì cơ?”

“Không, không có gì, vậy như CŨ? “Ừm.” Được rồi, Tiêu Túc hiểu rồi, không muốn để cô ấy để những người đàn ông khác nhìn thấy là một () chuyện, còn có giữ lại đứa trẻ này hay không lại là chuyện khác.

“Các người chân tay nhanh nhẹn chút đi, tìm một cái cáng nâng cô ấy lên, sau đó đưa cô ấy tới chỗ bác sĩ Tùy đi.”

“Vâng!”

Đợi sau khi người ta đỡ cô đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Dạ Mạc Thâm và Tiêu Túc.

Tiêu Túc nhìn bóng lưng của anh, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói, “Cậu Dạ, tôi đẩy anh qua đó nhé?”

“Ừm.” br> } Mười lăm phút sau, bác sĩ Tùy từ phòng phẫu thuật đi ra, có chút xấu hổ lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

“Kết thúc rồi?”

Dạ Mạc Thâm nheo mắt đầy nguy hiểm.

Bác sĩ Tùy bối rối nói, “Cậu Dạ, có chuyện này tôi thấy nên giải thích trước với anh.”

Tiêu Túc đứng đẳng sau Dạ Mạc Thâm khá thô lỗ, nghe vậy liền nói, “Có chuyện gì cô cứ trực tiếp nói thẳng ra.” “Tử ©υиɠ bên trong của cô Thẩm khá mỏng, nếu như tiến hành phá thai, có thể sẽ dẫn đến xuất huyết.”

Nhưng mà bác sĩ Tùy biết Dạ br> (} Mạc Thâm là thuộc kiểu người nói một không nói hai, vì vậy run rẩầy đưa ra giấy trước phẫu thuật, “Nếu quyết định làm phẫu thuật, cậu Dạ phải ký giấy đồng ý phẫu thuật này, nhưng mà vẫn hi vọng anh cân nhắc một chút, có tiếp tục phẫu thuật hay không…”

Lời của bác sĩ khiến Dạ Mạc Thâm cau mày, “ Xuất huyết?”

Bác sĩ Tùy gật đầu.

Dạ Mạc Thâm mím môi, “Sẽ chết sao?”

Bác sĩ Tùy ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút không tự nhiên: “Sẽ vô } cùng nguy hiểm.”

Không khí yên lặng trong vài giây, cách bức tường, Dạ Mạc Thâm dường như lại nhìn thấy người phụ nữ đó đang cố gắng bảo vệ đứa con, gương mặt đẫm nước mắt nhìn anh cầu xin, nhỏ giọng nài nỉ, “Cầu xin anh…” Ngón tay động đậy, đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mím chặt.

“Bác sĩ Tùy, cậu Dạ chúng tôi là người như thế nào anh không rõ sao? Vấn đề này anh cũng phải hỏi? Phẫu thuật tất nhiên là phải…”

“Hủy bỏ!”

(} Tiêu Túc còn chưa nói xong đã bị Dạ Mạc Thâm ngắt lời.

Tiêu Túc sững sờ ngay lập tức, cúi đầu không tin nhìn Dạ Mạc Thâm.

“Cậu, cậu Dạ?”

Cậu Dạ, đây là thế nào vậy? Tiêu Túc… không hiều lắm! Thẩm Kiều cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, cô mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, giấy chứng nhận phá thai mà cô nhờ người làm giả đã bị Dạ Mạc Thâm phát hiện ra, sau đó còn bị ép buộc đến bệnh viện, đứa trẻ máu chảy đầm dìa bị lôi ra ngoài.

(} “AI”

Thẩm Kiều sợ hãi hét lên, rồi đột ngột ngồi dậy khỏi giường.

Cô vô thức vươn tay ra che bụng, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Nhìn bốn phía xung quanh, trời đã sáng, khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, là phòng của Dạ Mạc Thâm.

Kí ức đêm qua lại tràn về, Thẩm Kiều bỗng dưng vén chăn ra nhảy xuống giường, em bé của cô có phải đã không còn rồi? “Kêu gào cái gì?“ Âm thanh lạnh lẽo khiến bước chân của Thẩm Kiều triệt để dừng lại, cô đi chân trần quay đầu nhìn chỗ có âm thanh phát br>) ra, Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm tiến vào.

Nhìn thấy anh, Thẩm Kiều tức giận vô cùng, túm lấy cái gối bên cạnh rồi ném về phía anh.

“Đồ khốn!”

Dạ Mạc Thâm hít sâu, Tiêu Túc trực tiếp cầm chiếc gối vừa được ném qua vứt sang một bên, “Thẩm ,„ Kiều, cô điên rồi “Tên cầm thú Dạ Mạc Thâm, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy? Anh trả con lại cho tôi!”

Thẩm Kiều mất kiểm soát nắm lấy cổ áo của Dạ Mạc Thâm, đôi mắt (Cö vợ đánh tráo) đẫm lệ.

“Cô nói ai là cầm thú?“ Giọng nói của Dạ Mạc Thâm bình tĩnh,không để lộ vui buồn.

Thẩm Kiều nhìn chằm chằm anh với đôi mắt đỏ hoe.

“Buông tay.” Thẩm Kiều không buông, bướng bỉnh cắn môi dưới đối mắt với anh.

“Cô Thẩm, cô đừng không biết tốt xấu! Mau buông cậu Dạ ra!”

Tiêu Túc không cam lòng, tức giận nói.

“Cho dù chỉ là một con vật, cũng còn có tình cảm hơn Dạ Mạc Thâm anh, anh không những máu lạnh mà (} trái tim cũng đen tối.”. TruyenHD

“Vậy sao?”

Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, “Hóa ra cô nghĩ về tôi như vậy.”

Thẩm Kiều đôi mắt đỏ bừng, sống chết nhìn anh chằm chằm, không nói chuyện.

Nước mắt đã lan ra cả khóe mi, nhưng cô vẫn chịu đựng không rơi nước mắt trước mặt Dạ Mạc Thâm.

“Rất tốt.”

Dạ Mạc Thâm nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng muốt của cô rồi giữ chặt lấy cằm cô: “Cầm thú? Động vật còn có tình cảm hơn tôi? Hừ, Tiêu Túc, ra ngoài.”

br> () Hả, Tiêu Túc trợn tròn mắt, làm cái gì mà đi ra ngoài? Anh rất muốn mở miệng hỏi, nhưng khí lạnh khϊếp sợ toát ra từ người Dạ Mạc Thâm khiến người ta không rét mà run.

Rùng mình một chút, Tiêu Túc lặng lẽ quay người ra ngoài.

“Anh muốn làm gì, buông tôi ra.”

Sau khi Tiêu Túc ra ngoài, Thầm Kiều mới kịp phản ứng lại muốn thoát khỏi sự kìm chế của Dạ Mạc Thâm.

Mặc dù Dạ Mạc Thâm có tật ở chân, nhưng sức lực thật sự rất lớn, anh giữ chặt tay của cô, cô liền một chút cũng không động đậy được.

br> (Cô vợ đánh trảo} Giây tiếp theo, Dạ Mạc Thâm kéo cô vào lòng, đôi tay to lớn vòng quanh eo cô, một tay miết lấy cằm cô rồi cúi đầu xuống.

Đôi môi khô ráo lạnh lếo cứ như vậy bất chợt áp vào đôi môi tươi tắn của Thẩm Kiều.

Đại não của Thẩm Kiểu hoàn toàn chết cứng, không thể tin nổi trợn tròn mắt.

Anh ấy đang…làm gì vậy? Trong lúc suy nghĩ, trên môi truyền đến cảm giác đau nhói, Thẩm Kiều mới tỉnh táo trở lại.

Hơi thở của Dạ Mạc Thâm nặng br> {} nề, khí tức toàn thân cũng rất băng lạnh, mạnh mẽ bao quanh chiếm giữ lấy cô.

Cảm giác này… dữ dội, bá đạo.

Thẩm Kiều trong lòng có chút ngần ngơ.

Dạ Mạc Thâm trước mắt, sao lại cho cô cảm giác…giống hệt với cảm giác mà người đàn ông hơn một tháng trước ở trên xe đã cho cô vậy? Nhưng mà, thời gian hơn một tháng đã trôi qua rồi.

Thẩm Kiều chỉ nhớ cảm giác mà người đàn ông đó cho cô rất mạnh mẽ, những cái khác đã quên gần hết €Cõ vợ đánh tráo) rồi, bao gồm cả giọng nói.

Cô thậm chí còn không nhìn rõ biển số của chiếc xe đó, nếu không bây giờ cô mang thai rồi, có lẽ có thể thử đi tìm người đàn ông đêm hôm ấy.

Môi dưới liên tiếp đau nhói, Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, Dạ Mạc ‘Thâm ánh mắt u ám nhìn cô.

Anh rời khỏi đôi môi cô, âm trầm nói, “Thân là mợ hai nhà họ Dạ, vậy mà lúc hôn môi lại ngần người?”

Nói xong, bàn tay di chuyển trên thắt lưng cô rồi tiến lên trên giữ chặt gáy sau của Thẩm Kiều, sức lực có chút lớn, Thẩm Kiều bị đau hét ra ) tiếng.

“Anh, anh không phải rất ghét tôi sao?“ Thẩm Kiều nói chuyện có chút lắp bắp, nhưng đôi mắt nhìn anh lại đầy hận thù.

“Đúng vậy, ghét cô, với làm nhục cô, là hai chuyện khác nhau.

Bà Dạ, xem ra trí nhớ của cô không tốt.“Dạ Mạc Thâm cười chế giễu rồi lại áp vào cô.

“Hừm.”

Đôi môi hồng hào của Thẩm Kiều lại bị ngậm chặt, cô đau đớn nhăn mày muốn đầy người đàn ông ở trước mặt mình ra, tay của anh lại một lần nữa ôm lấy eo Thẩm Kiều rồi khóa chặt cô trong lòng mình.

} Giữa hai đôi môi, giọng nói của Dạ Mạc Thâm trầm khàn, “Nếu đã nói tôi là cầm thú, vậy tôi sẽ thực hiện như vậy.”

Lúc Thầm Kiều vẫn đang trong cơn hoảng loạn, anh một tay đã đã vén áo của cô lên cao, bàn tay to lớn nóng rẫy chạm vào da thịt cô.

Thẩm Kiều kinh ngạc mở to mắt, “Đừng chạm vào tôi!”

Nói xong, Thẩm Kiều dùng sức cắn mạnh vào đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm.

Một tiếng hừ đau đớn vang lên, một mùi máu tanh tràn ngập giữa ) môi răng hai người.