Chương 1

Giang Vọng Thư liếc nhìn bầu trời, buổi sáng vẫn còn nắng ấm, nhưng đến giữa trưa mây đen bao phủ khắp thành phố, mưa sắp kéo đến, gió thổi qua cửa sổ cũng mang theo chút ẩm ướt và khô nóng, khiến mọi người cảm thấy khó chịu.

Giang Vọng Thư đóng cửa sổ, đưa tay sờ vào bình giữ nhiệt, đây là bữa ăn bổ dưỡng mà hắn làm cho Đoạn Tu Trạch, Đoạn Tu Trạch có lẽ không thể ăn được vì y bị tai nạn xe hơi, được đưa đến bệnh viện, sau khi chuyển sang phòng ICU để theo dõi, vẫn hôn mê ba bốn ngày nay. Nhưng cho dù như vậy, Giang Vọng Thư mỗi ngày đều sẽ tới lau người cho Đoạn Tu Trạch, nếu Đoạn Tu Trạch tỉnh lại sẽ có cháo nóng để ăn, phần còn lại sẽ giao cho hộ lý.

Ánh mắt của tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, trên đó hiện lên khuôn mặt của Giang Vọng Thư, dáng vẻ của hắn quả nhiên rất đẹp, thậm chí có chút đẹp quá mức, thừa sức trở thành một ngôi sao, nhưng lúc này lại xuất hiện màu xanh đen dưới mí mắt vì thức đêm khiến cho hắn thêm chút uể oải.

Tài xế thu hồi tầm mắt, nói: “Tiên sinh, đến bệnh viện rồi.”

Giang Vọng Thư cầm bình giữ nhiệt đặt bên cạnh, xuống xe, đi thẳng về phía phòng bệnh.

Chỉ là khi đến phòng ICU, nhìn vào giường bệnh không thấy Đoạn Tu Trạch đâu.

Giang Vọng Thư trầm ngâm một lúc, liền gọi điện thoại cho hộ lý, hộ lý vừa thấy, lắp bắp kinh hãi nói: “Tôi không biết, tôi sẽ kiểm tra giám sát giúp anh.”

Dứt lời, cô vội vàng đến phòng hộ lý, mở giám sát lên, thấy Đoạn Tu Trạch đã tỉnh lại lúc 11 giờ, nằm trên giường khoảng mười phút, đứng dậy tìm quần áo, mặc vào rồi đi ra ngoài.

Cô hộ lý ngại ngùng nói: “Cơ thể của anh ấy khá tốt. Bị chấn thương như vậy, sau vài ngày đã có thể đi lại.”

Giang Vọng Thư nhìn thấy Đoạn Tu Trạch cầm điện thoại di động, liền gọi tới, cuộc gọi kết nối, Giang Vọng Thư hỏi: “Cậu đi đâu thế? Vết thương của cậu vẫn chưa hồi phục đã chạy loạn rồi. Mau trở về”.

Giọng nói có phần khàn khàn của Đoạn Tu Trạch truyền đến: “… Cậu là ai? Không quan trọng, cậu có tiền không? Đến tiệm mì đối diện bệnh viện giúp tôi trả tiền.”

Dứt lời, y dường như là nói với chủ quán mì: “Chờ một chút, ông chủ, tôi thực sự không ăn cơm bá vương*, ông nhìn tôi như vậy làm sao có thể ăn cơm bá vương? Á? Không đẹp trai? Ông có cần đeo kính vào nhìn lại một chút hay không… “

*Ăn cơm bá vương: Ăn cơm không trả tiền.

Giang Vọng Thư: “…..”

Giang Vọng Thư cất điện thoại di động, cầm bình giữ nhiệt trên tay bước ra khỏi bệnh viện.

Sau vài phút, hắn thấy Đoạn Tu Trạch trên đầu quấn băng gạc đang ngồi trong quán mì xoay đũa, chiếc đũa trong tay xoay chuyển hết sức lợi hại, chiếc đũa di chuyển giữa ba ngón tay thon dài, khiến con của chủ quán mì nhìn mà sửng sốt.

Giang Vọng Thư bước đến bên cạnh y, thân mật mà đặt tay lên vai y nói: “Được rồi, cùng tôi trở về bệnh viện.”

Nói xong, hắn lấy ra tờ một trăm tệ đưa cho ông chủ.

Ông chủ nhận tiền và đưa cho Giang Vọng Thư tiền lẻ.

Giang Vọng Thư hất cằm nhìn Đoạn Tu Trạch nói: “Cậu cầm.”

Đoạn Tu Trạch không đưa tay ra, nhìn về phía Giang Vọng Thư, có chút nói lắp: “Giang, Giang Vọng Thư? Sao lại là cậu?”

Giang Vọng Thư nhíu mày: “Cậu phát bệnh thần kinh gì thế?”

Đoạn Tu Trạch lôi điện thoại di động ra, bấm số của Giang Vọng Thư, điện thoại của Giang Vọng Thư vang lên, hắn nhìn chằm chằm Đoạn Tu Trạch: “Cậu gọi cho tôi làm gì?”

Đoạn Tu Trạch trầm mặc, y nhìn xuống tên trên điện thoại “Miêu miêu ngạo kiều*”, lại nhìn vẻ mặt không có biểu cảm gì của Giang Vọng Thư, Đoạn Tu Trạch: “…”

*Ngạo kiều: có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng”.

Đoạn Tu Trạch đến gần Giang Vọng Thư, không để Giang Vọng Thư kịp phản ứng, giật lấy điện thoại nhìn tên người gọi hiển thị “Ông xã thân yêu”.

Đoạn Tu Trạch: “???”

Đoạn Tu Trạch: “!!!”