Chương 1

Phần 1: Cảm hứng hoàn hảo

Con người ta lướt qua nhau… va vào nhau… gặp gỡ nhau rồi kết quen nhau… xa nhau và quên mất nhau… để rồi một ngày kia ký ức tràn về họ lại nhớ về nhau, khắc khoải nhau.

Jodi Hạ là biệt danh vào nghề của Phương – cô gái điếm cao cấp của 1 đường dây gái gọi tại Sài Gòn, nhìn cô không ai nghĩ cô lại chọn con đường này bởi cô chỉ 26 tuổi và bất ngờ hơn cô vào nghề từ năm 16 tuổi, đây là con đường mà Phương chọn – 1 con điếm cao cấp.

Phương vào Sài Gòn theo chân 1 người bạn, cũng như bao cô gái quê nghèo miền núi ngây thơ, trẻ dại khác cô đến SG với mơ ước được đổi đời, Phương và bạn bắt đầu vào làm việc tại 1 điểm Spa sang chảnh tại Sài Thành cũng bởi bà chủ là 1 người họ hàng xa xôi nào đó của bạn.

Hằng ngày được phục vụ những quý bà sang trọng, những người mẫu chân dài xinh đẹp, những tiểu thư giàu có làm cho 2 cô gái trẻ khao khát và ngưỡng mộ và 1 ngày kia họ bị cám dỗ bơỉ lời mời gọi của 1 tú bà là khách quen tại spa.

Những gã đại gia giàu có, nhiều tiền của rất thích của lạ đặc biệt là gái tơ còn trinh trắng, với họ đó không chỉ là món hàng tuyệt vời mang hương vị mới mà còn là vận may, lớp màng trinh như lá bùa đuổi vận đen của 1 kẻ lắm tiền bệnh hoạn. Chính vì vậy mà cái giá của 1 cô gái còn trinh đôi khi là cả 1 gia tài đối với 1 cô gái, càng đặc biệt hơn nếu cô ta xinh đẹp, tài giỏi và có tiếng trong giới.

Lời mời gọi đầy hấp dẫn và tương lai sa hoa của má mì đã khiến 2 cô gái trẻ bỏ việc để vào nghề mà không phải suy nghĩ.

Má mì sỡ hữu 1 spa làm đẹp trá hình mà thật ra là 1 trung tâm đào tạo, chăm sóc và phục hồi cho những đứa con của mình. Không phải khen nhưng đây mới gọi là dịch vụ kinh doanh đẳng cấp bởi lẻ trước khi được hành nghề cô gái phải trải qua quá trình huấn luyện bài bản. Mỗi cô gái được xếp vào những nhóm riêng biệt và được đào tạo theo cách khác nhau.

Má mì nói rằng bà cũng từng làm gái, 1 con điếm trẻ tiền bị đời xua đuổi, 1 ngày kia bà gặp được tình yêu đích thực của đời bà, mang bà qua định cư tại Mỹ. Nhưng ông chẳng may qua đời sớm bỏ lại cho bà 1 căn nhà và vài miếng đất. Bà quyết định bán tất cả để quay lại Sài Gòn lập nghiệp. Bà nói rằng đời đĩ khổ lắm, đời đĩ tại Việt Nam còn khổ hơn. Bà quyết tâm xây dựng 1 trung tâm đào tạo và môi giới gái gọi tại Sài Gòn với mong ước thỏa mãn được giới đại gia giàu có cần nguồn hàng chất lượng và quan trọng hơn cho đời đĩ của những đứa con bà nhận nuôi không phải khổ. Bà nói rằng bà chẳng bao giờ ràng buộc ai, cũng chẳng bao giờ đòi hỏi lại gì từ những cô gái, bà không bắt ép, đánh đập, dùng tụi xã hội đen hay ma cô để quản lý "con" của mình tất cả đến từ sự tự nguyện của người đó. 1 lúc nào đó khi đủ lông đủ cánh cứ cất cánh bay thật cao, bà nói rằng bà chỉ mong đời con bà được giải thoát khi tìm được 1 người thích hợp. Đời đĩ dù cho có cao cấp cỡ nào cũng chỉ là đàn bà, giàu sang, sung sướng cũng chỉ là phút giây tạm thời khi tuổi xuân vẫn còn, nhan sắc vẫn còn, suy cho cùng thì vẫn cần 1 bờ vai để nương tựa. Chính chồng bà đã cho bà cái tham vọng này: nơi biến ước mơ giàu sang của gái nghèo thành sự thật, nơi mang lại giá trị thật sự cho gái điếm, nơi bà dành hết thời gian còn lại của đời mình để giúp đỡ những con người giống như bà.

Sau 5 tháng huấn luyện 2 cô gái quê ngày nào đã sẵn sàng cho ngày vào nghề của mình với đầy đủ kiến thức về: đàn ông, việc chăn gối, việc làm đẹp, việc ứng xử, việc đối phó với những người vợ ghen… tất cả mọi điều mà 1 con đĩ chuyên nghiệp phải biết và những quy luật bất thành văn của nghề: không tên thật, không ràng buộc, không nói chuyện, không nhận tiền mặt và im lặng bỏ đi sau khi hoàn thành. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản theo tỉ lệ 50-50 cho má mì.

Lần đầu tiên là không hề dễ dàng với bất cứ ai, dù cho đó là 1 con đĩ được huấn luyện bài bản. Lần đầu của Hạ là với 1 thằng trai tân con của 1 đại gia giàu có, Hạ là món quà mừng tốt nghiệp 12 của hắn. Mọi thứ diễn ra đau đớn nhưng chóng vánh, Hạ bước ra khỏi phòng khách sạn sau 1 tiếng làm việc, 1 tiếng để lột bỏ mác gái trinh, 1 tiếng để sẵn sàng hòa mình vào thế giới "buôn phấn bán son" chuyên nghiệp, 1 tiếng và đời Hạ bước sang trang mới… đời đĩ.



Cứ vậy Hạ vào nghề được 10 năm, trải qua nhiều người đàn ông, 1 vài cuộc tình chóng vánh, đủ để biết ngọt bùi cay đắng của phận làm đĩ, dù cho có là 1 con đĩ cao cấp, có tiếng và được chiều chuộng hết mực… mỗi ngày của Hạ cứ trôi qua như vậy, nay cặp đại gia này, mai cặp đại gia khác, nay đi nước này, mai đi nước khác, Hạ được má mì thương hết mực, bà nói rằng Hạ có nhiều nét giống bà, đặc biệt là cái cách bất cần, cách lạnh nhạt, cách buông bỏ không hề hối tiếc, cách sống lạnh, cách dùng tiền và đầu tư để không biến mình thành 1 con đĩ đơn giản, não ngắn và hơn hết Hạ là một con đĩ yêu nghề, Hạ chưa từng kêu than, kể lể dù cho điều tồi tệ có xảy ra, suy cho cùng thì đĩ cũng là 1 cái nghề, nó cũg có giá trị ghê lắm, bởi ko có đĩ đàn ông sẽ giải quyết nhu cầu ở đâu? Sẽ ra sao nếu như nạn hiếp da^ʍ, bắt cóc, ngoại tình, vợ nhỏ, vợ bé thật nhiều… xã hội coi khinh nhưng họ cũng thật rẻ tiền vì cách họ nhìn 1 con đĩ.



Phòng tranh Victor

– Tác phẩm của cô đẹp, cô có tài nhưng có gì đó chưa đủ.

Nhà phê bình tranh cũng như chủ của phòng tranh Victor nhận xét về 10 tác phẩm của Laya.

– Laya cô luôn là người tôi kỳ vọng cao, hãy tìm cho mình 1 ý tưởng mới, tranh phong cảnh hay tĩnh vật nhiều người làm rồi, cô giỏi nhưng tranh còn thiếu hồn… hãy qua lại khi có tác phẩm mới

Nhà phê bình vỗ nhẹ vai của Laya tiễn cô ra khỏi cửa

– Chào giáo sư.

Laya 23 tuổi mang 2 dòng máu Tây Ban Nha và Việt Nam, Laya chưa bao giờ gặp cha chỉ biết rằng mẹ và bà ngoại 1 mình nuôi cô khôn lớn. Laya là họa sĩ, cái nghề mà cả mẹ và bà ngoại đều không đồng ý, nhưng biết sao được, Laya là con 1 là đứa trẻ đặc biệt của mẹ và Ngoại.

Để tiện cho công việc Laya thuê 1 căn hộ nhỏ, cũ kỹ nhìn ra đại lộ Đông Tây để làm xưởng vẽ. Bạn bè Laya hầu như là dân thiết kế, nên cứ có dự án gì là Laya có việc để làm, hầu như không bao giờ Laya không có dự án để làm. Mẹ và bà ngoại kinh doanh quán ăn và shop thời trang khá dư giả nhưng Laya chưa 1 lần lạm dụng điều ấy, cô luôn muốn tự thân mình làm mọi việc, mọi thứ cô có trừ cái xe Piagio ngoại tặng sinh nhật 18 tuổi ra thì tất cả là do Laya tự mình mua lấy.

Laya có mái tóc nâu, sóng mũi cao và đôi mắt nâu nhạt rất đặc biệt, Laya cao 1m69, thân hình cân đối, phong cách điệu đà nhưng khá luộm thuộm kiểu nghệ sĩ, mẹ nói Laya giống ba rất nhiều từ tính cách đến khuôn mặt. Laya được mẹ cho du học tại Tây Ban Nha 2 năm về nghệ thuật sau đó về nước vì mẹ không chịu nổi cảm giác xa con. Laya cũng muốn vậy, với Laya Sài Gòn luôn là nhà, luôn là nơi cô muốn gắn bó lâu dài.

Phòng tranh Victor là 1 phòng tranh nghệ thuật có tiếng tại Sài Gòn, nơi thường tổ chức triển lãm và sưu tầm những tác phẩm đặc sắc để bán cho giới phê bình, doanh nhân và người nước ngoài. Laya may mắn được gặp giáo sư Vũ trong lần lân la vẽ ngoài phố, ông ngỏ ý hợp tác và từ đó 1 số các tác phẩm của Laya được mua bởi những vị khách của ông.



– Hey… sao mấy nay bà thảm vậy?

Quân là bạn thân của Laya, kiến trúc sư freelance.

– Uhm… mấy tháng nay ko bán được cái tranh nào, tao bị chê tác phẩm thiếu hồn, đề tài nhàm chán thiếu sáng tạo… haizzzz

– Bà đâu thể sống bằng tranh bà nội. Việc decor và thiết kế với tui ổn mà, tụi mình cặp bài trùng hoàn hảo mà.

– Uhm… thì sống thì làm để nuôi thân, nhưng mà đam mê thì vẫn theo đuổi chớ ba.

– Đi… thay đồ đi, mình đi

– Đi đâu giờ này, 12h khuya má ơi

– TRời… Sài Gòn "thở" về đêm, bà làm nghệ thuật bà không khám phá, không trải nghiệm sao có ý tưởng…. nè nè để tui rủ thêm mấy đứa nữa.

….

Bar X_Quận 1

Cả đám ngồi trên cao khu vực VIP để quẩy, Laya chưa bao giờ ưa mấy nơi vầy, hầu như chỉ đi cho vừa lòng đám lâu la thích xài hoang… nhạc xập xình, đèn nhấp nháy, khói thuốc, mùi bia rượu… chốn này căn bản để con người ta buông lơi chả mang lại lợi ích thiết thực, đặc biệt là "ý tưởng".

– Ê… sao? Có cảm hứng chưa???

Quân hét bên tai Laya

– Chán òm…

– Đi…

– Đi đâu nữa???

– Tới đây chỉ cho cái này, hay lắm

Quân kéo Laya ra quầy bar

– Cho 2 martini đi cưng

Quân nháy mắt với anh bartender.

– Nhìn cái bàn VIP kế bên mình phía trên lầu.

Laya hướng mắt về phía quân nói.

– Ờ… rồi sao?

– Jodi Hạ – gái bao có giá nhất Sài Thành

– Uhm…

– Uhm? Muốn không? Coi như quà sinh nhật sớm

– Đồ điên…

– Ê… không phải ai cũng được "lên giường" với em ấy đâu nha cưng. Nhỏ đó như Thúy Kiều thời hiện đại đó… chỉ có đại gia mà phải là đại gia hạng sang mới có vé nha cưng.

– Ừ… rồi sao???

– Tui không phải đại gia gì, nhưng tui quen má mì trong 1 lần làm dự án thiết kế cho khu spa, nên tất nhiên tui được 1 đặc quyền, gọi bất cứ con đào nào tui muốn, nhưng… biết sao được, bánh bèo is not my type…

– Đồ khùng. Thôi, tui về trước, ông ở lại chơi đi, tui đi uber hay grap về cũng được.

– Ừa… khoan, cho nè, happy birthday

– Gì má, ngày này tháng sau lận

– Ủa… tui thích… tui có quyền, được không

Laya mỉm cười lắc đầu cầm cái card trong tay, là namecard vip của má mì.

Laya bước ra ngoài, chưa về ngay mà băng qua quán cà phê 24h đối diện ngồi hít thở cái khí trời đặc biệt của Sài Thành về đêm, lấy ra cái máy ảnh chụp lại vài khoảnh khắc, chợt lọt vào khung ảnh của Laya là cô gái ấy, cô gái bán hoa trong club vừa nãy.

Cô đứng đó, chơi với, hiu quạnh, dù bên cô là người đàn ông bảnh bao đầy phong thái của kẻ nhiều tiền, họ đang đứng đợi xe của mình đến đón.

Laya ngồi đó suy tư về ánh mắt và biểu cảm của cô gái rồi chợt lóe lên trong đầu Laya 1 ý tưởng…

– Phải rồi… từ hồi tốt nghiệp mình chưa từng vẽ lại tranh chân dung… có lẽ… giờ đã đến lúc

Laya cầm máy zoom gần hơn để chụp lại cô gái, uống nốt ly cà phê rồi đợi xe về.



9h sáng

– Alo

– Có phải là số của Mrs. D, spa Venus không?

– Tôi là D đây cô gái trẻ, cô muốn gì.

– Tôi muốn… uhm… tôi muốn hôm nay Jodi Hạ thuộc về tôi

– Cô gái, cô làm má mì D bất ngờ đấy, nhưng không sao, người có số phone cá nhân riêng của D không phải dạng tầm thường, và cũg vì cưng là trường hợp khá là lạ, nên má mì khuyến mãi cho cưng, 1000$ và Jodi sẽ là của cưng cho đến giờ này ngày mai, toàn quyền cưng quyết định, giá này như cho không cưng, trong namecard có số tài khoản, nội trong 1 tiếng đồng hồ cưng hãy chuyển khoản với nội dung: Joli Ha va Mami D. Ngay khi cưng chuyển khoản xong, trong 15ph Jodi sẽ có mặt theo địa chỉ mà cưng yêu cầu và cưng có thể làm mọi thứ cưng muốn.

– À… uhm

30 giây suy nghĩ… trời… tui moi đâu 1000$ nhưng… à… thằng Quân.

– Ok… tôi đồng ý.

– Ok. Ta đợi tin nhắn của cưng. Have fun!!!



– Alo

– Gọi gì sớm zậy bà???

– Hôm qua ông tặng quà cho tui, nhớ không?

– Ờ… rồi sao

– Giờ sao, giờ tui muốn, ông chuyển khoản cho Mámi D 1000$ ngay đi

– Hả??? Bà nói sao???? 1000$

– Uhm… ai biểu ông tặng, giờ tui lấy thôi, hối hận hả??? Tiếc của sao

– OMG… bà thỏa thuận kiểu gì mà Jodi Hạ sắc nước hương thành chỉ trị giá 1000$ vậy? 10.000$ không biết đã đụng được chưa nữa. Ê… sau vụ này phải tường thuật chi tiết nha mẹ. Nhắn tin qua đi, tui chuyển cho, há há… Happy Birthday cưng, chụt chụt…

– Đồ bệnh… cúp máy à nha.

15ph sau

"Ok. Mami D đã nhận được tiền của cưng. Gửi địa chỉ, Mami sẽ đem "hàng" qua cho cưng"

"Phòng 301, Chung cư A, Võ Văn Kiệt"

"Ok cưng, 15ph nữa Jodi sẽ có mặt. Have fun baby"



– Con gái, hôm nay hủy hết lịch hẹn đi, Mami có khách đặc biệt cho con

– Mới hay cũ? Giờ này mới 10h sáng

– Khách mới, nhưng mà đặc biệt. Con sẽ ở đó tới sáng mai, 11h. Hợp đồng đã ký. Giờ con chuẩn bị đi. Đúng 11h có mặt tại đó. Đây là địa chỉ.

– Dạ.

Đã lâu rồi Jodi mới gặp 1 hợp đồng như vậy, 5 năm nay Jodi tự hợp đồng cho mình, Đại Gia tự đến quỳ lạy trước cô và Mami hầu như không can thiệp. Đây là ai mà có thể yêu cầu 24 tiếng như vậy???

Jodi bước xuống xe, trước mặt cô là chung cư cũ kỹ mà có lẽ đây là lần đầu tiên cô làm việc tại nơi này… leo bộ 3 lầu, trán cô đổ mồ hôi và trong bụng thầm nguyền rủa.

Cộc…cộc… cộc

Laya vừa dọn dẹp và chuẩn bị xong mọi vật dụg. Nhìn lên đồng hồ, đúng 11, "cô ta tới rồi nhỉ"

Cạch… cửa mở… 2 người con gái nhìn nhau

– Xin lỗi, tôi đến nhầm địa chỉ… Jodi quay lưng đi

– Khoan đã, cô là Jodi Hạ, cô không nhầm. Mời cô.

– Tôi…

– Tôi đã hợp đồng với Mami D.

– Tôi… cô… cho tôi 5ph để gọi điện thoại



– Alo… má… như vậy là sao?

– Con gặp khách chưa? Có gì không phải à?

– Hoàn toàn không ổn… cô ta là con gái… má, cái gì vậy

– Chẳng phải má nói là khách đặc biệt của má sao? Con đừng làm má mất mặt.

Cúp máy. Cả đời cô, cả đời làm đĩ chưa từng quan hệ hay gần gũi với phụ nữ… giờ thì… 24 tiếng sắp tới, cô phải làm gì? Chuyện gì vậy nhỉ.

Cộc… cộc

– Tôi…

– Mời cô…

Laya mỉm cười mời Jodi vào phòng khách.

– Xin lỗi, xưởng của tôi hơi bừa bộn

– Xưởng??? Jodi nhìn xung quanh căn hộ, không phải phòng khách sạn 5*, không phải chung cư đắt tiền, 1 căn hộ cũ kỹ nhưng lạ mắt bởi lối trang trí, đồ vật, những mảng màu và những bức vẽ.

– À… tôi sống bằng nghề vẽ, đây là nơi làm việc của tôi và cũng là nhà. Tôi gọi là xưởng.

Jodi hít 1 hơi thật sâu và nhìn thẳng vào mắt Laya

– Để tôi làm rõ 1 vài điều. Tôi không biết cô là ai, tôi không biết cô và mami có quan hệ gì nhưng mà mọi chuyện thật sự là không đúng, nó quá bất ngờ và ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi là đĩ, tôi phục vụ đàn ông và tôi nghĩ… tôi không có việc gì ở đây cả. Tôi sẽ yêu cầu mami hoàn gấp đôi tiền cho cô. Xin phép.

Jodi Hạ vội vã chạy đi

Laya níu tay cô lại

– Khoan đã. Tôi biết cô là ai, tôi biết tôi dùng tiền của tôi cho mục đích gì, và theo cô nói đĩ chỉ phục vụ đàn ông thì cô sai rồi. Nhưng… ly do cô ở đây không phải là vì thứ đó. Cô làm ơn ngồi xuống chút được không?

Laya nhìn vào mắt Jodi, buông tay mình ra và ngồi lại vào ghế. Jodi cũng quay lại và ngồi xuống.

– Cô nhìn này.

Laya đưa cho Jodi xem những tấm hình mà đêm qua Laya chụp.

– Hôm qua, cô vô tình lọt vào ống kính của tôi, tôi suy nghĩ rất nhiều, và… tôi muốn cô sẽ là nguồn cảm hứng mới của tôi

– Cô…

– Phải… tôi trả tiền cho cô ở đây để làm mẫu cho tôi vẽ, đơn giản chỉ có vậy, tôi sẽ không làm gì cả, chỉ là, 1 số tư thế yêu cầu cô phải nude. Tôi nghĩ nó không khó với cô nhưng nó sẽ vất vả, nhưng… nếu cô thực sự thấy kỳ, thì uhm… cô có thể về… nhưng… tôi thật sự cần cô.

Jodi im lặng, nhìn ánh mắt chân thành của Laya, thật sự chính cô cũng không biết phản ứng thế nào cho phải.

Jodi đặt túi LV của mình xuống ghế sofa, tắt nguồn điện thoại và hướng mắt nhìn về Laya. Jodi hít 1 hơi thật sâu

– Tôi phải bắt đầu từ đâu?

Laya bất ngờ…

– À ờ… cô đi theo tôi

Jodi đi theo Laya sang gian phòng bên cạnh, cô đoán đây là nơi làm việc của Laya.

– Đây là bản phác thảo 1 số bối cảnh và tư thế tôi muốn cô thể hiện.

Cảnh 1, Jodi cầm tách cà phê trên tay, người mặc hờ hững chiếc áo sơ mi trắng, đứng bên cửa, nhìn ra ban công.

Cảnh 2, Jodi nằm trong bồn tắm, nude toàn tập, tay cầm điếu thuốc, miệng nhả khói.

Cảnh 3, Jodi tưới chậu cây nhỏ bằng chiếc chai thủy tinh vỡ trong mảnh vải mỏng quấn quanh người.

Cảnh 4, 5, 6… tới cả 1 cuốn sổ dày phác họa mà Laya muốn vẽ về cô.

– Cô nghĩ trong 24h tôi sẽ thực hiện những điều này sao

Laya lục đục chuẩn bị dụng cụ và nói với ra…

– Ồh không, tôi chỉ vẽ cảnh 1, tôi nghĩ chúng ta sẽ không có thời gian cho những cảnh khác

– Vậy tại sao?

Laya tiến lại gần cầm lấy quyển sổ vẽ trên tay Jodi

– Chỉ là tôi có quá nhiều ý tưởng trong đầu, chúng buộc tôi phải giải phóng ra trang giấy. Cô đừng lo lắng, nghệ thuật chứ không phải mì ăn liền như tình dục đâu.

Jodi mỉm cười. Nhìn Laya

– Ôh… xin lỗi… uhm… tôi lỡ lời

– Không sao… tôi quen rồi

– Tôi xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ nói mấy thứ đó nữa.

– Mấy thứ đó???

– Uhm… những điều liên quan đến nghề nghiệp của cô.

– Cô nghĩ sao về nghề của tôi?

– … tôi thấy nó thật… phải nói sao nhỉ? nó là những mảng màu tối

– Ý cô là… đen đúa, nhơ nhuốc

– Không… cô biết không, khi cô trộn lẫn nhiều màu sắc với nhau, cô sẽ có được 1 gam màu tối…

Laya tiến lại gần nắm tay Jodi và nhìn thẳng vào mắt cô, mỉm cười và nâng tay Jodi lên hôn.

– Điều tôi muốn khi cô ở đây, ngay tại đây là… cô tạm quên đi mình là ai, được chứ?.

Jodi im lặng, cô bị lạc trong những mảng màu tối Laya nói, trong ánh mắt nhìn thấu cõi lòng cô và trong hơi ấm đang lan tỏa nơi bàn tay cô.

– Mình bắt đầu nhé. Đây là đồ của cô. Tôi muốn cô tẩy trang và xả lại tóc, tôi muốn nó ướt. Tôi sẽ chuẩn bị màu và dụng cụ đợi cô. Kia là nhà tắm.

Jodi im lặng làm theo. 15ph sau Jodi bước ra, hờ hững trong chiếc áo sơmi trắng làm tim Laya đập lỗi nhịp…

Jodi nhìn Laya vẻ ngơ ngác

– À… ờ, cô ngồi đây. Đây là ly cà phê, tôi không biết khẩu vị của cô ra sao nhưng mà nếu uống không được thì mình cầm trên tay. Tôi sẽ à… cô gắng vẽ thật nhanh thần sắc, rồi cô có thể nghỉ.

– Uhm.

Cà phê? Không biết tự bao giờ Jodi mới được uống cà phê, cuộc sống của cô chỉ có thức uống có cồn, nước trái cây và những thứ nước sang chảnh trong tiệm, nhà hàg, khách sạn… hôm nay cô uống cà phê? Lạ… nhưng cô thích vậy, thơm thật, ngon nữa

Jodi ngồi đó, dựa vào thành cửa, đưa ly cà phê lên mũi hít thật sâu, nhắm mắt và mỉm cười

Tạch

– Xin lỗi, tôi phải chụp lại khoảnh khắc này.

– Cà phê ngon lắm. Mỉm cười

– Giờ tôi vẽ nhé. Cô không cần phải im như tượng đâu, cứ thả lỏng, làm gì cô muốn, nhưng không được rời vị trí.

– Ok. Tôi hiểu.

Sau 20ph, ko biết Laya đã xé bao nhiêu bản vẽ…

– Có gì không ổn sao? Tôi làm sai gì sao? Jodi lo lắng nhìn Laya.

– Không, tôi xin lỗi, chỉ là… tôi muốn vẽ cô theo tỷ lệ chính xác và… ừm

– Và???

– Và có hồn nhất… tôi vẫn chưa thể, tôi…

– Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô cần… nói đi

– Tôi… tôi

Laya hít 1 hơi sâu, tiến lại gần Jodi, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành và nói

– Tôi muốn được chạm vào cô. Tôi muốn được thấy và chạm tất cả, tất cả những gì cô có. Nếu cô cho phép

Chưa một ai trả tiền và phải xin phép trước khi chạm vào Jodi cả, chưa 1 ai chân thành và tôn trọng cô như cái người đang đứng trước mặt cô.

Jodi bất ngờ và mỉm cười

– Tôi được trả tiền, để làm bất cứ điều gì cô muốn. Nhớ chứ?

– Đừng… tôi không muốn nghe cô nói vậy về bản thân mình, nó… nó

– Nó rẻ tiền?

– Không… không phải, nó buồn lắm

– Uhm… Jodi thay đổi tâm trạng. Cô nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo.

– Không, ở đây dơ lắm. Laya nắm tay Jodi vào phòng mình. Họ dừng lại giữa phòng. Layla tìm 1 chiếc khăn trong hộc tủ, bịt mắt mình lại

– Cô không cần phải làm vậy đâu. Jodi nói mỉm cười nhìn Laya đang che mắt đứng trước mặt mình

– Cô không hiểu đâu, ranh giới giữa dục vọng và nghệ thuật của 1 người làm nghề nó mong manh lắm, tôi không muốn mình bị sao nhãng, tôi muốn cảm bằng tâm hồn không muốn cảm bằng thị giác. Tôi… tôi có thể chứ?

Jodi đã hoàn toàn nude đứng trước mặt Laya, cô chưa bao giờ nghĩ rằng đời này cô gặp người thứ 2 như con người này, cầm tay của Laya đặt lên vai mình.

– Đây là vai của tôi.

– Uhm… tôi… tôi bắt đầu nhé

Đôi bàn tay mềm mại, thon dài của Laya đi chuyển lên cổ và khuôn mặt của Jodi. Thật nhẹ nhàng những ngón tay của Laya vuốt ve vầng trán, đôi chân mày, mũi, mắt, má, cằm và đôi môi của cô. Jodi nhắm mắt và cũng như Laya cô cũng đang thả mình cảm nhận những gì LAya đang làm với mình.

Laya tiến gần hơn rồi vòng ra sau người Jodi, Laya vuốt ve mái tóc đã dần khô của Jodi, ghé mũi lại hít thật sâu, tay lại tiếp tục chạm vào tai, cổ, bờ vai, lưng và kéo dài xuống phía dưới eo, mông, chân và mắt cá. Laya đứng lên, vòng ra phía trước, cô để ngón tay mình men theo vùng xương quai xanh của Jodi, lại nhẹ nhàng di chuyển xuống cánh tay, vuốt ve từng phần một, ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay, đầy trân trọng. Laya dừng lại, đặt tay lên ngực trái của Laya, tiến gần lại và áp tai lắng nghe nhịp tim đang đập nhanh của Jodi

– Cô… cô đang

– Suỵt… cho tôi 1 phút thôi, hít thở thật sâu nào

Jodi ngoan ngoãn làm theo. Laya không chỉ lắng nghe nhịp tim mà còn cả nhịp thở đều đặn của Jodi nữa.

– Ok… tôi xong rồi. Laya nói

– Nhưng… vẫn còn…

– Uhm… tôi thấy đụng chạm vậy đủ rồi

Laya quay mặt lại.

– Cô mặc lại đồ vô đi, mình bắt đầu

Laya và cả Jodi im lặng. 5 phút sau Laya cởi khăn che mặt xuống. Quay người lại

– Cô quay mặt lại đi. Jodi nói

Laya quay người lại tròn mắt nhìn Jodi từ trên xuống dưới, Jodi vẫn đang trong tình trạng nude. Laya đỏ mặt

– Cô…

– Tôi không muốn cô phải xé thêm bất cứ bức tranh nào nữa, hãy hoàn thành thứ cô đã bắt đầu đi, tôi ổn. Tôi tin cô

Jodi nắm tay Laya rồi đặt lên vai mình. Laya gật đầu, nhắm mắt mình lại, hít 1 hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng di chuyển tay mình xuống đôi bầu ngực của Jodi, rồi eo, rồi phía dưới, tất cả thật mềm mại, người cô ta tỏa ra thứ hương thơm thật khó cưỡng lại.



3h chiều…

– Cô đói bụng chứ? Mình ngưng xíu nha

– Uhm.

– Để tôi gọi pizza nhé. Cô muốn ăn vị gì?

– Pizza?

– Uhm… thôi để tôi chọn, cô mặc đồ mình vào đi, tôi cũng sắp xong rồi, không phải tạo dáng nữa đâu.

– Tôi xem được chứ?

– À ờ… chưa… tuyệt đối không… ờ… khi nào tôi hoàn thành đã

– Sao chứ? Tôi không có quyền xem tranh vẽ mình sao???

– Không phải… chỉ là, tôi muốn nó hoàn hảo, trước khi người khác chiêm ngưỡng nó..

– Kể cả người đó là tôi sao?

– Phải…

– Vì sao?

– Vì cô là tạo vật hoàn hảo. Laya mỉm cười và bước đi, che bức tranh lại và với lấy điện thoại gọi đặt bánh.

– Tôi đợi cô ngoài phòng khách nhé. Thay đồ đi, đừng ngồi đó nữa.

Laya kiểm tra tin nhắn của mình, 30 cuộc gọi nhỡ, 10 tin nhắn, tất cả từ Quân.

"Đồ điên, mai gặp, giờ tui không thể nói gì cả"

Gửi vội tin nhắn cho Quân, Laya tắt máy chạy ra cửa nhận pizza. Vào bếp lấy dĩa, và khăn giấy. Vừa lúc ấy Laya cũng vừa ngồi xuống ghế sofa đối diện.

– Cô muốn uống gì? Nước lọc, nước đá, bia hay nước ngọt. Laya đứng mở cửa tủ lạnh nói với ra

– Uhm… nước lọc là được rồi.

– Xin lỗi nhé. Tôi không hay nấu nướng gì. Với lại, pizza là nhanh nhất. Chắc cô cũng mệt.

– Uhm… không sao.

Cả 2 ngồi ăn trong im lặng

– Tôi chưa biết tên cô.

– Oh… xin lỗi, tôi quên mất, tôi là Laya. Trước khi cô về, tôi có thể yêu cầu thêm 1 việc được không?

– Bất cứ việc gì.

– Thật ra, tôi nghĩ việc yêu cầu cô ngồi hàng giờ tạo mẫu cực quá. Nên là, sau khi mình ăn xong, cô nghỉ ngơi 1 xíu, tôi sẽ tiếp tục hoàn thành bức tranh, chiều, trước khi tôi về cho phép tôi được chụp tất cả các phối cảnh còn lại nhé.

– Chụp ảnh?

– Tôi hứa là tôi sẽ không dùng chúng vào bất cứ mục đích nào khác.

– Vậy tôi có được trả thêm không?

– À… ừm… cái này thì. Thật ra tôi…

– Hêy… tôi chỉ nói vui thôi. Ok. Tôi đồng ý. Nhưng phải để tôi xem tất cả.

– Xem?

– Tranh cô vẽ, ít nhất tôi cũng có quyền xem chớ hả?

– À… uhm… tất nhiên.

6h chiều, Laya vẫn cặm cụi vẽ, Jodi thức dậy, đứng ngoài ban công nhìn hoàng hôn đỏ rực phía chân trời

– Nơi cô ở thú vị nhỉ?

– Uhm… tôi thích nơi này, khung cảnh nhìn ra đại lộ Đông Tây, nhìn dòng sông, ánh đèn, để lắng nghe nhịp thở của Sài Thành.

– Cô là người nước ngoài?

– 50%, ba tôi là người TÂy BAn Nha, tôi ở với mẹ từ nhỏ.

– Nhưng cách sống của cô khác lạ

– Tôi từng đi du học, bạn bè và môi trường quanh tôi cũng vậy. Nên có lẽ tôi thích cách sống nghiêng về bển hơn.

– Uhm…

– Cô đói không? Tôi nấu gì cho cô ăn nhé.

– Nấu?

– Uhm. Lúc cô ngủ tôi có đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới chung cư mua đồ ăn.

– Chẳng phải là Pizza sao? Cười

– Tôi thấy phải có gì đó ngon ngon cho cô, coi như tôi đãi đi ha.

– Có cần tôi phụ không?

– Well… nếu cô sẵn lòng

Họ tiến tới bếp.

– Tôi nấu mì Ý, tôm lột vỏ cho cô.

– Mì Ý sao?

– Uhm… ngôi đó đi, chắc ko cần phụ đâu. Nhanh lắm

Jodi chống cằm nhìn Laya, đã hơn 10 năm rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên có người nấu cơm tại nhà mời cô.

– Uhm… thơm quá

– Ok. Mình ăn nhé.

Laya bày lên bàn 2 đĩa mì Ý còn đẹp và hấp dẫn hơn bất cứ nhà hàng nào cô từng đi ăn với mấy đại gia trước đó

– Cô học bếp à?

– Không, hồi đi du học, bạn gái tôi làm phụ bếp ở nhà hàng Ý, tôi được cổ chị lại.

– Uhm… vậy ra tôi không phải là lần đầu của cô?

Laya đỏ mặt

– Oh… tôi chưa bao giờ đi xa hơn suy nghĩ về cô.

– Vậy tôi là gì?

– Cô là gì nhỉ? Chỉ là không phải vậy. NÀo ăn đi, tôi có mua chai mật nho, hi vọng hợp, rượu vang thấy kiểu cách quá. Cụng nào

– Vì???

– Vì cô có mặt ở đây.

Mỉm cười

– Quay lại chủ đề ban nãy, chuyện gì xảy ra giữa 2 người.

– Tôi về lại Việt Nam, chúng tôi chia tay.

– Vậy cô không quen ai nữa sao?

– Không… nó tốn thời gian và tâm trí, tôi chỉ muốn tập trung vô công việc, tôi vẫn chưa hoàn thành mục tiêu của mình.

– Mục tiêu?

– Uhm… 1 phòng trưng bày riêng

– Điều đó khó vậy sao?

– Uhn. Ở đây người ta không quan tâm nhiều đến tranh ảnh.

– Vậy là ở nước ngoài

– Uhm, 1 phòng triển lãm nổi tiếng nào đó sẽ trưng bày tác phẩm của tôi và bán chúng.

– Uhm…

– Cô… uhm ăn được chứ?

– Nó ngon hơn bất cứ nhà hàng nào tôi từng ăn. Cười. Vậy tại sao cô chọn tôi, giá của tôi đâu ai dễ có được

– Tôi không chọn, cô là quà sinh nhật sớm của tôi

– Sinh nhật sớm?

– Bạn tôi trả tiền để tôi có cô ngày hôm nay.

– Vậy tôi không phải người đầu tiên

– Không… cô là người đầu tiên và duy nhất.

– Tôi không hiểu

– Từ khi ra trường tôi chưa từng vẽ ai, trước giờ tôi chỉ vẽ vật và phong cảnh.

– Sao vậy?

– Vì cô là nguồn cảm hứng lạ, cô lọt vào ống kính của tôi, đó là định mệnh. Cười.

– Tôi xấu hay đẹp?

Ngạc nhiên nhìn Jodi

– Cô là kiệt tác, 1 kiệt tác hoàn hảo.

Jodi mỉm cười thật buồn, cô bước đi về phía ban công, khoanh tay nhìn xa xăm

– Nhưng tôi không hề hoàn hảo… tôi không sạch sẽ… tôi chỉ là 1 con đĩ, 1 con đĩ yêu nghề, 1 con đĩ dày dặn kinh nghiệm và dày mặt… khóc

Lần đầu tiên sau cái ngày đầu tiên bước vào nghề ấy Jodi khóc. Lần đầu tiên cô mở lòng với 1 người lạ. Lần đầu tiên cô không làm chủ cảm xúc của mình, lần đầu tiên cô được nhẹ nhõm là mình sau bao năm.

Laya tiến tới ôm cô từ sau lưng. Hít 1 hơi thật sâu nơi vùng cổ trắng ngần của cô.

– Đôi khi sự không hoàn hảo khiến chúng ta hoàn hảo hơn. Cuộc sống này mỗi người sinh ra, mỗi hành động, mỗi cuộc gặp gỡ, mọi thứ đều mang 1 ý nghĩa nào đó. Có chăng sự khác biệt của mỗi người là cách ta đón nhận cuộc sống như thế nào thôi. Với tôi, ngay tại đây, ngay giờ phút này, cô hoàn hảo, rất hoàn hảo.

Laya ôm chặt Jodi hơn. Họ cứ đứng như thế nhìn Thành phố lên đèn.

– Tôi ước được ở đây. Tôi không muốn ngày mai tới

– Hãy đến bất cứ khi nào cô muốn. Trễ rồi, mình bắt đầu nhé.

Cả 2 chụp ảnh, LAya chuẩn bị dụng cụ, đèn tạo độ sáng, máy, phông nền.

1, 2, 3… và cảnh cuối cùng cảnh Jodi nằm trong bồn tắm.

– À… ừm… nếu cô không muốn, mình bỏ cảnh này.

– Không. Hãy cùng làm cho xong đi.

– Uhm tôi sẽ chuẩn bị phòng tắm cho cô.

Jodi bước vào bồn tắm, làm ướt tóc, nằm thư giãn và nhắm mắt

– Ừm… đây là điếu thuốc. Cô chịu khó nhé.

10 lần bấm máy và kết thúc 1 ngày.

– Xong rồi. Tôi để không gian lại cho cô nhé.

– Uhm

Laya bước ra, tiến về phòng làm việc, cắm máy ảnh vào Laptop để coi lại bộ ảnh… hơn 1000 bức ảnh về Jodi… 1 ngày dài. Laya in ra 1 vài bức trong đó có cả bức ảnh đầu tiên của buổi sáng, Laya cầm nó tiến tới bức tranh và tiếp tục hoàn thành.

– Cô hoàn thành nó chưa? JOdi bước vào phòng với tấm khăn xám quấn quanh người.

– À… tôi chưa. Tôi có để sẵn 1 bộ đồ ngủ và vật dụng vệ sinh cá nhân trong phòng cho cô. Cô đi ngủ đi. CHắc cô cũng mệt rồi.

– Còn cô?

– Tôi hoàn thành xong rồi mới ngủ. Cô cứ tự nhiên nhé.

Jodi gật đầu đi về phòng ngủ, giờ cô mới để ý kỹ, nghệ sĩ thường bừa bộn, luộm thuộm, bất cần đời nhưng LAya khác, cô sạch sẽ, gọn gàng, có lẽ vì là con gái nên cô nhẹ nhàng, tinh tế và khiến Jodi dễ gần, bên Laya Jodi không cần vận cho mình bất cứ lớp mặt nạ nào, mọi thứ thật tự nhiên.

Jodi nằm đó và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ biết rằng khi cô thức dậy chỉ mới 5h sáng, cái giờ mà cô thường rời khỏi giường khách sạn để về với căn hộ riêng của mình, hôm nay thì khác, cô nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ lại, 7h sáng Joli cựa mình thức dậy.

Jodi tiến về phía phòng làm việc của Laya, cô đang ngủ trên bàn làm việc, trên bàn vương vãi những tấm hình về Jodi. Cô chưa bao giờ được ai chụp cho những tấm hình nghệ thuật đẹp như vậy, có hồn như vậy. Cô tiến đến bức tranh được che lại cẩn thận phía góc tường.

Jodi bất ngờ trước hình ảnh trước mắt mình, hình vẽ về Jodi nhưng theo 1 khía cạnh rất khác, tóc cô được biến thành màu hạt dẻ pha chút đỏ, chút tím… cô trong tranh thư giãn, thoải mái và thật đẹp… đây là cô sao? Thật sao?

– Cô thích nó chứ? Laya duỗi tay mệt mỏi trên bàn.

– Cô dành cả đêm để hoàn thành nó sao?

– Uhm. Thì phải hoàn thành để cô nhìn nó trước khi cô đi, tôi muốn cô thấy nó đầu tiên.

– Cám ơn cô.

– Tôi cám ơn cô mới đúng. Không có cô tôi đâu thể hoàn thành nó.

– Tôi thích nó, cho tôi chụp hình nó nhé.

– Cô có thể giữ nó, tôi sẽ vẽ tác phẩm khác.

– Không. Tôi muốn nó ở đây, mãi ở đây, cô không được bán nó.

– Đồng ý.

Jodi chụp lại bức tranh, mỉm cười. Laya ra ban công hít khí trời và tập vài động tác yoga.

– Cô muốn ăn gì?

– Tôi không biết.

– Vậy để tôi làm ốp la cho cô nhé. ĐỢi chút tôi đi mua bánh mì.

5ph sau, Laya hổn hển mở cửa.

– Sao cô gấp gáp vậy?

– 10h rồi

– Thì sao

– Cô sắp phải đi rồi… tôi

Jodi mỉm cười

– Tôi có thể ở thêm, nếu cô không phiền

– Cô… thật sao? Mami sẽ… sẽ không

– Tôi không thuộc về ai cả, bất cứ ai, tôi đi tắm đây.

– Ờ… uhm

Laya ngơ người nhìn theo Jodi. Cô nhanh chóng làm bữa sáng với Trứng, xúc xích và patê. 2 ly nước cam ép. Laya mở điện thoại trong lúc chờ đợi.

Lại là những cuộc gọi nhỡ của Quân.

– Alo

– Ê… bà bỏ rơi tui rồi sao?

– Hừm… mai gặp… zậy nha… bye… à. Cấm tới làm phiền

– Ờ… tui đâu rảnh. Bye.

– Ngon quá nhỉ

LAya quay qua nhìn khi Jodi ngồi vào bàn ăn.

– Chúc ngon miệng. Laya nói

– Cám ơn.

15ph ăn trong im lặng

– À… ừm Jodi nè… nói thật là tôi rất vui khi cô ở đây nhưng mà… nhưng mà tôi thật sự không có đủ tiền.

– Cô… tôi tưởng cô khác bọn họ… được tôi đi

– Ơ… tôi tôi…khoan đã

Jodi giận dữ đi về phòng Laya đóng cửa lại. " Mày đang nghĩ gì vậy Jodi… bạn sao? M là ai mà đòi hỏi thứ xa xỉ ấy? Cảm mến, cảm thông sao??? Ngu ngốc ngu ngốc"

Jodi nhanh chóng thay đồ bước ra.

Laya kéo tay Jodi lại

– Xin lỗi… tôi…

– Không sao… tôi chỉ là đĩ, phải tôi sống vì tiền

– Không, đừng mà

– Buông tôi ra.

– Không… tôi không buông

Laya kéo Jodi lại, ôm cô thật chặt

– Cô muốn gì ở tôi Laya? Tôi không phải như cô nghĩ đâu

– Tôi… tôi không biết, tôi… tôi không cần gì cả, chỉ là, tôi… tôi không muốn họ làm cô đau

– Ai? Họ, khách của cô, tôi… tôi không muốn thấy cô buồn, không muốn cô đứng lẻ loi, không muốn cô cô độc trong vòng tay của kẻ lắm tiền, coi cô như thứ đồ tiêu khiển, mua vui

– Laya… đó là cuộc sống của tôi, là do tôi lựa chọn, tôi lựa chọn cô hiểu chứ

Laya thở dài buông Jodi ra. Laya không dám nhìn thẳng vào mắt Jodi

– Tôi xin lỗi, tôi cho ai cái quyền đó phải không? Dù sao thì… cám ơn cô.

– Tạm biệt.

– Uhm. Về cẩn thận.



****

Xin chào,

Cám ơn vì bạn đã dành thời gian để đọc tác phẩm của mình.

Hãy Vote và Comment để mình viết tiếp nha 🙂

****