Chương 48

Lúc này, Hoắc Lương vào vai nam chủ nhà, đương nhiên không cần nghe lời bảo mẫu, trái lại bảo mẫu phải nghe lời anh mới đúng. Thế nhưng anh nhìn vào mắt Tiết Tiểu Tần, không chút suy nghĩ liền gật đầu: “Nghe, cái gì cũng nghe em.”

Như vậy mới đúng chứ! Tiết Tiểu Tần cực kì thỏa mãn dựa sát vào Hoắc Lương, cùng nhau xem chương trình tạp kĩ*. Tiết Tiểu Tần cười khúc khích, thỉnh thoảng lại bị chọc cười ha ha. Ngược lại, Hoắc Lương hoàn toàn không cảm thấy buồn cười. Loại tiết mục giải trí kiểu này đối với Hoắc Lương chỉ là một mớ lộn xộn nhàm chán, nhưng nhìn cô cười vui vẻ, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

* Mấy show dạng Running brothers hay Happy camp …

Xem một lúc, Tiết Tiểu Tần lại nhiệt độ cơ thể cho Hoắc Lương. Hiện tại, nhiệt độ của anh đã khôi phục gần như bình thường rồi, nhưng để đảm bảo an toàn tối này vẫn bắt anh uống thuốc hạ sốt.

Đừng thấy Hoắc Lương là bác sĩ nổi tiếng mà lầm, thực ra anh rất ghét bệnh viện, ghét cái mùi thuốc tẩy, cũng ghét những bức tường trắng xóa, càng ghét uống thuốc và chích thuốc.

Cho nên Tiết Tiểu Tần nghĩ, có thể là do bản thân anh không thích uống thuốc với chích thuốc.

Bởi vì lo lắng cho Hoắc Lương nên suốt cả đêm Tiết Tiểu Tần không dám ngủ say. Chốc lát lại thức dậy nhìn Hoắc Lương, sờ trán anh, một đêm nửa ngủ nửa tỉnh thẳng đến hừng đông. Cuối cùng, cô không chịu đựng được, hoàn toàn ngủ say như chết.

Sáng hôm sau trời sáng choang, Tiết Tiểu Tần ngáp một cái, phát hiện Hoắc Lương không có nằm ở trên giường! Cô sợ hết hồn, vội vàng ngồi lên liền thấy bộ đồ nữ giúp việc màu xanh da trời đặt ngay ngắn ở chỗ anh nằm.

Bộ đồ này không giống bộ ngày hôm qua, màu sắc tươi hơn, kiểu dáng cắt may cũng không giống nhưng đều khéo léo đẹp đẽ. Tiết Tiểu Tần đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng, sau đó thay quần áo —— coi như mặc đồ tây trang ở nhà đi. Tóm lại, cô kiên quyết không cho phép Hoắc Lương ‘bệnh nặng vừa khỏi’ làm chuyện gì đó với mình đâu, nhưng cô rất thích ăn diện xinh đẹp cho anh ngắm.

Tiếp tục buộc tóc đuôi ngựa.

Vừa ra khỏi phòng ngủ đã thấy bóng dáng Hoắc Lương bận rộn ở phòng bếp, Tiết Tiểu Tần mỉm cười ngọt ngào đi tới ôm Hoắc Lương từ phía sau: “Buổi sáng tốt lành, Hoắc tiên sinh.”

Hoắc Lương để mặc cho cô ôm ấp, miệng trêu chọc: “Cô bảo mẫu à, cô đang làm cái gì vậy? Đây là thái độ cô nên có đối với ông chủ của mình hử?”

Tiết Tiểu Tần cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào lưng Hoắc Lương, nói: “Hoắc tiên sinh, tối hôm qua em đã ngủ với ngài một đêm rồi còn gì, sao ngài còn hợi hợt với em vậy hả? Ngài không biết ư? Bảo mẫu trẻ tuổi thường vụиɠ ŧяộʍ mờ ám với ông chủ sau lưng bà chủ đấy.”

Hoắc Lương nói: “Nhưng trong nhà tôi đâu có nữ chủ nhân.”

“Vậy càng tốt, em có thể làm nữ chủ nhân của căn nhà này.” Đây chẳng phải là có sẵn rồi sao, không cần tìm.

Hoắc Lương đặt đồ ăn lên mâm, kéo tay nhỏ bé của cô khỏi eo mình, đưa mâm đồ ăn cho cô: “Bưng thức ăn lên.”

Tiết Tiểu Tần bĩu môi nhưng vẫn xoay người bưng đồ ăn lên bàn cơm.

Lúc ăn cơm, Hoắc Lương cười như không cười: “Bảo mẫu nhà người ta vừa chịu khó lại cởi mở, phụ trách lo liệu một ngày ba bữa cho chủ nhân không nói, còn rất chịu khó làm việc. Ngược lại, bảo mẫu nhà tôi lại để cho ông chủ của mình xuống bếp nấu bữa sáng nhỉ? Đã như vậy, em còn nghĩ tôi keo kiệt, trả lương thấp, là Chu Bái Bì của thế kỷ hai mươi mốt?”

Tiết Tiểu Tần: “…” Trí nhớ của người đàn ông này có thể tốt hơn nữa không? Hôm qua, cô chỉ thuận miệng nói đùa một chút, vậy mà anh vẫn nhớ kỹ: “Còn không phải tại hôm qua người ta quá mệt mỏi đó sao? Như vậy đi, cơm trưa để em làm, chịu chưa? Hi vọng có thể hợp khẩu vị của Hoắc tiên sinh.”

Ý cười trong mắt Hoắc Lương càng đậm.

Đồng chí Tiết Tiểu Tần có một ưu điểm đó chính là nói là làm, nói được làm được. Cô nói mình sẽ nấu bữa trưa, như vậy cô nhất định sẽ đích thân xuống bếp nấu cơm. Tuy rằng kinh nghiệm nấu nướng của cô không nhiều, nhưng cô có trí thông minh, lại còn có thể suy một ra ba. Cho nên, nấu cơm trưa thì tính là cái gì?

Là một bảo mẫu đủ tiêu chuẩn, nấu cơm gì gì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Trước tiên, Tiết Tiểu Tần tìm kiếm sách dạy nấu ăn, sau đó tìm được mấy món ăn đơn giản dễ làm. Ban đầu, cô dự định làm các món cá, gà… nhưng kế đó cô lại đổi ý. Cô cảm thấy mình có sở trường nấu những món ăn gia đình hơn, cũng có kinh nghiệm hơn. Với lại, Hoắc Lương vừa hạ sốt không thể ăn các món mặn, vẫn nên ăn chay đi!

Vì vậy, buổi trưa trên bàn cơm bao gồm các món: Tương đậu xào rau muốn, bắp cải trộn giấm, khoai tây sợi chua cay và canh mướp. Không biết vì sao Hoắc Lương lại mua trái khổ qua mà cô ghét nhất, vì vậy, cô đành dùng danh nghĩa ‘thức ăn giúp hạ hỏa, bảo vệ sức khỏe’ ép khổ qua thành nước, bắt Hoắc Lương uống.

Thực ra, Hoắc Lương không quá thích khổ qua. Tuy anh không có sở thích gì quá lớn, nhưng cái nào nên ăn cái nào không nên ăn thì anh vẫn phân biệt được. Biết Tiết Tiểu Tần không thích ăn khổ qua nên anh mới mua khổ qua, chẳng qua là muốn thử xem có thể làm được món ăn vừa khiến Tiết Tiết Tiểu thích lại có thể làm cô thay đổi cách nhìn về khổ qua hay không thôi.

Kết quả cũng không tệ, đáng thương cho bạn khổ quả đang yên đang lành thì biến thành nước ép khổ qua…

Cuối cùng, Hoắc Lương vẫn phải uống. Tiết Tiểu Tần nhìn anh mặt không đổi sắc cầm ly nước ép khổ qua uống mà bội phục sát đất. Trong mắt cô, khổ qua là loại rau khó ăn đứng hàng thứ ba trên thế giới, nhưng khổ qua đúng là có tác dụng hạ hỏa, cô ghét mùi vị của khổ qua. Vì vậy, ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn.

“Anh hùng!” Cô chắp tay quay về phía Hoắc Lương khen ngợi, thầm nghĩ Hoắc tiên sinh thiệt là đẹp trai quá đi!

Lúc còn bé, cô rất ghét ăn rau cần, mẹ Tiết vì thay đổi thói hư tật xấu của cô, cách gì bà cũng thử hết. Thế nhưng Tiết Tiểu Tần bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp! Mẹ Tiết đe dọa, dụ dỗ cũng vô dụng. Điều này khiến Tiết Tiểu Tần tiếp nhận nền giáo dục yêu nước, tin tưởng sâu sắc bản thân có thể trở thành một đảng viên xuất sắc!

Đối mặt với viên kẹo ngọt/ quần áo/ bom/ đạn, đối mặt với ghế hùm*, nước ớt. Cô! Cũng! Không! Sợ!

*Ghế để thực hành hình phạt, search gg nhìn ghê quá mình hơm bỏ vô đâu.

Hoắc Lương uống sạch ly nước ép khổ qua, nhìn Tiết Tiểu Tần nói: “Cám ơn, rất có hiệu quả.”

Mới uống xong có mấy phút mà có hiệu quả rồi à? Tiết Tiểu Tần líu lưỡi, cầm cái ly bỏ bồn rửa chén, sau đó trở lại bàn ăn ngồi xuống. Múc một chén canh cho Hoắc Lương: “Uống chút canh trước rồi ăn cơm.”

Hoắc Lương gật đầu, uống vài hớp, không thể không nói tay nghề của Tiết Tiểu Tần cũng bình thường thôi —— Chủ yếu là do bản thân Hoắc Lương mang kính lọc, Tiết Tiểu Tần làm cái gì anh đều thấy tốt. Vậy là, mỗi khi nếm thử một món anh liền khen ngợi: “Ăn rất ngon.”

“Mùi vị rất ngon.”

“Cái này cũng ngon lắm.”

“Lợi hại.”



Tiết Tiểu Tần không chút chột dạ đón nhận toàn bộ lời khen. Cô vốn dĩ rất giỏi giang cơ mà!!!