Chương 1

Làng Đầu Bò là một ngôi làng đã nghèo khó rồi còn hẻo lánh.

Gần nhất trong làng xảy ra một chuyện rất lớn.

Ta vừa giặt xong quần áo cho cả nhà, đã nghe thấy trưởng làng đang triệu tập những người già có đức vọng trong lòng, cho nên tò mò qua hỏi con dâu nhà họ Vương hàng xóm.

Mắt con dâu nhà họ Vương sáng lên:

"Ngưu Lang ở đầu thôn í, cô biết không? Hắn sắp cưới vợ rồi! Trưởng làng đang lo liệu đám cưới cho họ đấy!"

Ta ngỡ ngàng.

Ngưu Lang thì ta biết, tên thật là Tôn Thủ Nghĩa, bố mẹ sau khi mất nhà chỉ còn bốn bức tường.

Thằng này tính ham chơi bời lêu lổng, có tý tiền là mang ra uống rượu, cả nhà cả cửa chỉ có mình con bò già là đáng tiền, ai ai cũng gọi hắn là Ngưu Lang.

(Ngưu Lang = Thằng chăn bò)

Hắn sắp ba mươi tuổi rồi mãi chẳng thể cưới được vợ.

Sao đột nhiên có vợ để cưới thế?

Lúc tôi đi ra đầu làng mua đậu hũ có ngang qua nhà Ngưu Lang, phát hiện nhà hắn vừa mới xây một bức tường vây cao chót vót ở xung quanh, chẳng thể nhìn vào trong thấy được cái gì hết.

Không hiểu ma xui quỷ khiến nào tôi lại áp tai vào tường nghe ngóng.

Thấp thoáng tiếng phụ nữ gào rống tức giận.

Giọng nói kia đúng là khiến lòng người kinh ngạc, hàng xóm đi ngang qua đều đang bàn tán người vợ mới này, bảo nàng ta là thần tiên đó.

Tôi hãi hùng: "Thần tiên cũng có thể gả cho phàm nhân được hả?"

"Thần tiên thì làm sao? Thần tiên không phải cũng là đàn bà à? Bảo thần tiên lòng dạ từ bi, không khéo thấy Ngưu Lang già rồi nên thương, cố tình đến làm vợ hắn đấy."

Bọn họ cười nói luôn mồm, miệng thối hơn cả cứt.

Ta cảm thấy buồn nôn, đợi họ đi rồi thì dẫm lên tảng đá nhòm vào trong.

Một bàn tay đột nhiên tóm lấy đằng sau gáy ta, lôi mạnh ta ngã sấp mặt dưới đất.

"Con đàn bà thối tha nhà mày! Mua đậu xong mày không về nhà còn đứng đây làm gì? Mày lại muốn trốn đúng không?"

Ta hoảng sợ nhìn người đứng kia, đó là chồng ta, Trần Đại Dương.

Đậu hũ rơi xuống đất nát bét, nhìn ánh mắt Trần Đại Dương thôi ta đã biết mình tiêu đời rồi.

Ta bị mẹ mìn bán đến làng Đầu Bò.

Hai năm rồi mãi không đẻ được một mụn con nào, Trần Đại Dương từ lâu đã chẳng coi ta là người, hở tý là hạ cẳng chân thượng cẳng tay, hở tý là chửi rủa dày xéo.

Ta trốn được hai lần, lần nào cũng bị tóm trở ngược, rồi ăn một trận thừa sống thiếu chết.

Mà bây giờ gã đang kéo tóc ta đi thẳng về nhà, người trong làng nhìn mãi thành quen quay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy.