Chương 42

"À, là vậy sao? Lộ Lộ?" Thi Vinh hỏi Mạnh Nịnh.

Đinh phu nhân lập tức khẩn trương nhìn Mạnh Nịnh, sợ Mạnh Nịnh không nể mặt bà ta, ánh mắt mang theo sự cầu xin. Nghĩ thầm rằng dù sao Mạnh Nịnh cũng là đứa con gái mà bà ta hoài thai mười tháng, trải mọi khổ đau mới sinh ra được, tuy rằng không lớn lên bên bà ta, nhưng mối quan hệ huyết thống này không thể xóa bỏ được, nên sẽ không thể không giúp bà ta giảng hòa chứ?

Ai biết rằng Mạnh Nịnh cứ không theo bà ta đâu: "Anh cảm thấy em sẽ nhớ bà ta sao?"

Thi Vinh nheo lại mắt, chậm rãi đánh giá Đinh phu nhân từ đầu đến chân, rồi sau đó cười nhạo nói: "Nhiều năm không gặp, Đinh phu nhân vẫn lừa mình dối người như trước đây."

Mạnh Nịnh mỉm cười, nhìn ánh mắt lên án của Đinh phu nhân, cảm thấy nực cười, đinh hoài chí bằng lòng chiều Đinh phu nhân, đó là ông ta cam tâm tình nguyện, nhưng chẳng lẽ những người khác trên thế giới cũng cần phải chiều bà ta sao? Trái đất cũng chẳng phải quay quanh bà ta.

Đinh phu nhân không dám oán trách Thi Vinh, nhưng đã không vừa lòng với Mạnh Nịnh, cảm thấy tới cùng đứa con gái này vẫn không thân thiết với mình, suy nghĩ như vậy, nháy mắt trong lòng thoải mái đôi chút, sự áy náy đối với chuyện bà ta năm đó không ra tay cứu giúp Mạnh Nịnh cũng tiêu tán một chút.

Mạnh Nịnh nhìn bà ta, khóe miệng tươi cười không đổi, nói: "Nói như vậy thật không lễ phép chút nào, em nhớ Đinh phu nhân chắc chắn là có chừng có mực, quyết sẽ không cố tình gây sự, đề xuất một chút yêu cầu quá đáng.

"Đúng không?" Thi Vinh hỏi.

Đinh phu nhân vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, tôi là nhớ Lộ Lộ, cho nên mới tới nhìn một chút... Không phải muốn tới quấy nhiễu hai người đâu..."

Trên mặt Thi Vinh cũng có chút tươi cười, anh vốn là người đàn ông cực kỳ anh tuấn, tuy nhiên lại không thích cười, nhưng khi anh cười lên, thật sự là dễ nhìn không nói nên lời, cho dù là Đinh phu nhân lớn tuổi, khi thấy Thi Vinh cười, tim cũng đập lỡ một nhịp.

Tuy bà ta sợ hãi Thi Vinh, nhưng bà ta chưa bao giờ phủ nhận Thi Vinh là người đàn ông xuất sắc, sự xuất sắc này là bóng lưng người bình thường khó có thể sánh được, cho nên năm đó, tuy Mạnh Nịnh không muốn, Đinh phu nhân cũng vẫn khuyên cô ở cùng một chỗ với Thi Vinh.

Suy cho cùng, cách nghĩ của bà ta cũng như người bình thường: Đàn ông như Thi Vinh, đẹp trai, có quyền, có tiền, xuất sắc ưu tú, có cô gái nào trên thế giới này lại không thích chứ?

Bà ta cứ ôm ý nghĩ này, nên yên tâm thoải mái sống cuộc sống quý phu nhân của mình. Chỉ cần nghĩ đến, Mạnh Nịnh gả cho Thi Vinh, thành cô chủ nhà họ Thi, về sau chưa chắc đã sống hạnh phúc, nhưng Đinh phu nhân cảm thấy, giữa Mạnh Nịnh và Thi Vinh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có lẽ nhiều năm sau, Mạnh Nịnh còn có thể tới cảm ơn mình đã tác thành ấy chứ!

May mà Mạnh Nịnh không biết bà ta nghĩ như vậy, nếu không sẽ ghê tởm muốn chết.

"Hóa ra là như vậy." Thi Vinh vuốt cằm, tựa như thật sự hiểu ý tứ của Đinh phu nhân, hơn nữa hẳn sẽ không trách cứ bà ta. "Nhưng mà tôi rất tò mò, qua nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên bà nhớ tới Mạnh Nịnh hả?"

Đinh phu nhân sửng sốt một phen, lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải..."

"Vậy vì sao bây giờ mới đến thăm cô ấy?"

Đinh phu nhân chột dạ, không dám nhìn anh, rõ ràng tuổi tác hơn Thi Vinh rất nhiều, nhưng ở trước mặt Thi Vinh, trái lại bà ta tỏ ra có vẻ ngây ngô và nhát gan. "Tôi, tôi..."

"Hai vợ chồng chúng tôi hiện nay sống rất tốt, tôi cho rằng chắc chắc Đinh phu nhân bà cũng nhìn ra được."

Đinh phu nhân ra sức gật đầu.

Thi Vinh thấy bà ta như vậy, cũng vô cùng hài lòng, nói ra cũng không khách khí nữa: "Nhưng tất cả những điều này cũng chẳng liên quan gì tới bà."

Đinh phu nhân sửng sốt.

Mạnh Nịnh cũng sửng sốt.

Anh chậm rãi nói: "Mấy năm nay tôi và Mạnh Nịnh sống tốt hay không, cũng không phải là do bà ban tặng, tình cảm giữa hai vợ chồng chúng tôi ra sao, cũng không phải là điều bà nên quan tâm, nếu tôi là bà, năm ấy, sau khi cầm tiền của tôi rồi rời khỏi, thì không nên xuất hiện nữa đâu." Thấy ánh mắt Đinh phu nhân ngày càng chột dạ, Thi Vinh nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Nịnh: "Sao, bà ta không nói với em, năm đó bà ta cầm séc của anh rời đi à?"

Mạnh Nịnh không biết! Nếu cô biết, cô nhất định sẽ không đến gặp người đàn bà giả nhân giả nghĩa này! Nhưng kỳ lạ thay, khi Thi Vinh nói ra d,d,l,q,dchuyện này, cô lại không có cảm giác bất ngờ chút nào, cũng không có chút giận dữ nào, bởi vì trong ấn tượng của cô,

Đinh phu nhân làm ra chuyện gì cũng đều cực kỳ bình thường, đừng nói là lấy tiền của Thi Vinh, ngay cả quỳ xuống liếʍ đầu ngón chân của Thi Vinh, cô cũng chẳng lấy làm lạ.

"Đó quả là khoản tiền không hề nhỏ." Thi Vinh cười cười. "Sao, tiêu hết rồi, cho nên tới đây tìm Mạnh Nịnh, muốn kiếm lợi từ chúng tôi sao?" Nếu bà ta thật sự nghĩ thế, thì đó là sai lầm lớn, anh đúng là có tiền, đáng tiếc, không phải ai cũng cho được.

"Cũng không phải." Mạnh Nịnh phủ nhận. "Nghe nói Đinh phu nhân bị ung thư gì đó, ngày tháng còn lại không nhiều, cho nên muốn trước khi chết, xóa bỏ hiềm khích trước kia với con gái lớn, tìm nơi chốn tốt cho con gái nhỏ, anh có muốn biết con gái nhỏ của bà ta nhìn trúng nơi chốn tốt nào hay không?"

Vừa nghe thấy Mạnh Nịnh định nói ra chuyện mình vừa đàm phán lúc này, Đinh phu nhân lập tức nóng nảy: "Đừng! Đừng nói!" Nhưng đã chậm. "Là anh đó, ngài Thi."

Nghe vậy, Thi Vinh nghiền ngẫm mà nhìn về phía Đinh phu nhân: "Tôi cũng không ngờ, năm đó bà sợ tôi như gặp phải quỷ, đền Mạnh Nịnh cho tôi còn chưa đủ, vậy lại muốn đưa cả con gái nhỏ cho tôi à?"

Đinh phu nhân muốn phủ nhận, thực ra đây không phải là ý định ban đầu của bà ta, có lẽ bà ta có chút lòng riêng, muốn Đinh Linh có thể ở cùng Thi Vinh, nhưng lúc đầu, bà ta vốn không nghĩ đến, sau khi Đinh Linh gặp Thi Vinh, lại xin bà ta kể lại chuyện năm đó, đưa ra yêu cầu. Bây giờ bị Thi Vinh nói, bà ta cũng cảm thấy hơi hổ thẹn, rõ ràng đã biết làm như thế thì không nói ra nổi, không từ mà biệt, riêng chỉ nói ra cho người ta nghe một chút cũng đã mất mặt rồi. "Tôi, tôi không có... Tôi cũng không phải muốn..." Bà ta quẫn bách nhìn Mạnh Nịnh, hi vọng Mạnh Nịnh có thể giải thích giúp.

Ánh mắt Mạnh Nịnh mang theo sự thương hại nhìn Đinh phu nhân, không hiểu vì sao đối phương lại cố ý cho rằng cô vẫn là con bé năm xưa quấn quýt cha mẹ. Đã qua mười năm, trong lòng cô thực không còn chút lưu luyến nào với Đinh phu nhân cả, nhưng chẳng hiểu sao đối phương lại không hiểu. Trên thế giới này, quan hệ huyết thống không cách nào xóa bỏ, nhưng Mạnh Nịnh cũng không cho là như vậy. Thấy Đinh phu nhân tự cho là đúng mà bù đắp, cô cũng cảm thấy nực cười.

Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm?

Từ đầu đến cuối, Mạnh Nịnh đều không nói một câu nào cho Đinh phu nhân. Đinh phu nhân quẫn bách đến đỏ mặt, từ từ biến thành màu xanh xấu hổ, sau cùng trở thành màu trắng sợ hãi.

Thi Vinh thu lại vẻ tươi cười, lúc anh không cười đặc biệt lạnh lùng nghiêm khắc: "Tôi hi vọng đây là lần cuối cùng, bà làm được chứ?"

Thấy bà ta chạy hốt hoảng, Mạnh Nịnh nở nụ cười: "Bà ta rất sợ anh đó."

"Vừa rồi bà ta nói gì với em?"

Với câu hỏi đột ngột của Thi Vinh, Mạnh Nịnh lựa chọn trả lời thành thật: "Đều là mấy câu vô nghĩa, muốn em giúp Đinh Linh đến gần anh, đợi cho anh động lòng với Đinh Linh, chủ động đề xuất ly hôn với em, sau đó để em mang Quả Quả rời đi, đi tìm mối tình đầu của em."

Thi Vinh cực kỳ hài lòng với sự thành thật của Mạnh Nịnh, trước khi anh mở miệng hỏi, kỳ thật trong lòng anh không chắc chắn, bởi vì anh không biết Mạnh Nịnh có thể nói thật hay không.

Nếu cô nói dối anh, có đề cập đến Hàn Ngộ Chi hay không, anh nghĩ, anh nhất định sẽ không khống chế được mà nổi điên. Mà Mạnh Nịnh nói thật, trong lời nói có nhắc đến Hàn Ngộ Chi, Thi Vinh sẽ vui vẻ, mấy năm nay, anh chỉ cần Mạnh Nịnh một lòng một dạ. Cô d.d.l.q.dthích anh cũng được, không thích anh cũng được, tóm lại là không thể rời khỏi anh, không thể ở cùng người khác.

Tình yêu điên cuồng này, là nhược điểm lớn nhất của anh.

Anh kéo Mạnh Nịnh ôm vào lòng, dịu dàng mà lại nguy hiểm hỏi: "Vậy em trả lời bà ta ra sao?"

Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve cổ Mạnh Nịnh, tựa như một giây sau, nếu câu trả lời của cô khiến anh không hài lòng, anh sẽ bóp cái cổ tinh tế yếu ớt của cô.

Mạnh Nịnh cũng không biết mình lấy lá gan từ đâu ra, thế nhưng không kinh sợ mà trả lời, ngược lại còn hỏi lại: "Anh hi vọng em trả lời bà ta như thế nào?"

Thi Vinh lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

Mạnh Nịnh liền nở nụ cười: "Em nói cho bà ta, không thể."

"Vì sao không thể?"

"Chính là không thể, không vì cái gì hết." Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến lý do.

Từ khi đáp ứng giao hẹn ba năm với ông Thi, khi Thi Vinh trở lại thủ đô, Mạnh Nịnh cũng đã vứt bỏ lòng thành của mình rồi, cô học được cách suy nghĩ không theo suy nghĩ của mình, như thế cô cũng không thấy đau khổ. Giống như bây giờ, chỉ cần xem nhẹ một thứ gì đó, thật ra cô vẫn có thể sống tốt.

Nói thật, Thi Vinh đối với cô không tệ, chỉ cần không đề cập tới Hàn Ngộ Chi, anh có sủng cô đến tận trời. Nhưng bất kể anh đối với cô tốt bao nhiêu, cô lại không cách nào quên sự tàn bạo, lãnh khốc của anh. Anh đã từng kiên quyết bao nhiêu khi tách cô ra khỏi Hàn Ngộ Chi, cô chưa bao giờ quên được, những ký ức này đã hòa với thân thể cô, trở thành một phần sâu kín. Nhưng chỉ cần một ngày nào đó bị lôi ra, thì miệng vết thương đó cũng chẳng thể nào lên da non được.

Đều là số mệnh cả.

Cô không muốn nói, Thi Vinh cũng không hỏi nữa, anh có được đáp án của mình là đủ rồi, đến như thật giả anh cũng chẳng muốn nghiên cứu nữa. "Còn tiết nữa sao?"

Mạnh Nịnh lắc đầu.

"Về nhà thôi."

Mạnh Nịnh gật đầu.

Giữa đường đi qua siêu thị, Mạnh Nịnh muốn xuống xe mua đồ ăn, Thi Vinh cũng cùng vào với cô, anh cực kỳ cố chấp trong cuộc sống vợ chồng bình thường, Mạnh Nịnh nhíu mày khi chọn nguyên liệu nấu ăn, do dự khi chọn rau dưa... Đối với Thi Vinh mà nói, đều là những điều khiến anh cầu mà không được.

Những việc nhỏ d/d/l/q/dvụn vặt lại bình thường này, anh nhìn suốt mấy năm nay cũng không thấy thỏa mãn. Anh giống như là một con dã thú đói khát, trừ khi có được Mạnh Nịnh hoàn toàn, nếu không sẽ không dừng lại.

Trước kia Mạnh Nịnh thích ăn đồ ăn vặt, Thi Vinh vì muốn lấy lòng cô, đã từng chất đầy nhà các hãng cô thích ăn, nhưng từ sau khi cô theo anh rồi, dường như cô đã bỏ sở thích này, bây giờ ngoại trừ ăn một chút hoa quả, bình thường cô cũng không động vào.

Sau khi mất đi Hàn Ngộ Chi, ngay cả những gì mình từng thích cô cũng đã quên. Cũng không phải không muốn thích lại, nhưng đến khi đó mới nhận ra, cô đã đánh mất khả năng thích rồi.