Chương 33

Ngón tay Thi Vinh tựa như có sức lôi cuốn kì lạ, Mạnh Nịnh bị anh vuốt ve đến mức toàn thân run rẩy, ngâm trong nước ấm, làn da trắng mịn của cô trở nên hồng nhạt, nhìn giống như loại tơ lụa hảo hạng, Thi Vinh đặt tay lên đó, cũng không thể ngừng lại được nữa. Anh xoa bọt lên thân thể Mạnh Nịnh, môi mỏng hôn lên cổ cô.

Hơi thở đàn ông mãnh liệt bao phủd.d.l.q.d Mạnh Nịnh, cô thở hổn hển một tiếng, tuy rằng cô không thích thú gì chuyện này, nhưng bị Thi Vinh dạy dỗ nhiều năm, thân thể này sớm đã thoát khỏi sự khống chế của cô. Phàm là nơi ngón tay Thi Vinh chạm đến, cô đều cảm thấy như có dòng điện chạy qua. Thân thể như không chịu thua kém mà "ưm" một tiếng, mềm nhũn ngã vào lòng Thi Vinh. Cô đã sớm quen với tư thế anh ôm cô, dáng vẻ Thi Vinh quấn quýt Mạnh Nịnh giống như muốn khảm cả người cô vào trong ngực, về sau hai người cốt nhục tương liên, không xa rời nhau nữa.

Đời này của anh, thật muốn có được Mạnh Nịnh cứng rắn này - ừm, bởi vì anh cũng chỉ cảm thấy hứng thú với người phụ nữ này mà thôi. Thi Vinh nghĩ muốn đối tốt với Mạnh Nịnh, là thật lòng. Anh cũng từng thư nâng niu Mạnh Nịnh trong lòng bàn tay như Hàn Ngộ Chi vây, cái này không cho cô làm, cái kia không cho cô chạm vào, thương yêu cô như một công chúa. Anh thật sự từng học - nhưng anh không làm được như thế. Anh chỉ biết cướp đoạt, chỉ biết chiếm giữ, đời này anh cũng chẳng thể nào trở thành người đàn ông dịu dàng khoan dung như Hàn Ngộ Chi.

Anh cũng chẳng muốn trở thành như vậy.

Nếu anh trở thành Hàn Ngộ Chi thứ hai, thế thì Mạnh Nịnh sẽ yêu ai? Anh thà để cả đời này cô phải phân biệt rõ hai người, cũng không muốn bản thân mình biến thành thế thân của một người khác. Anh và Hàn Ngộ Chi căn bản chính là hai người khác nhau, nhưng bất kì thứ gì hàn Hàn Ngộ Chi cho Mạnh Nịnh, Thi Vinh đều lựa chọn đoạt lấy, toàn bộ của cô trước khi gặp được anh, đều là Thi Vinh bức bách cô phải vứt bỏ.

Anh ôm người phụ nữ mềm mại vào lòng, từ tận trong lòng dâng lên sự thỏa mãn. Anh còn gì không hài lòng nữa? Bây giờ Mạnh Nịnh ở trong ngực anh, thuộc về anh, dù anh không có được tất cả của cô, nhưng cả đời dài lâu như thế, anh nhất định sẽ có cách để toại nguyện.

Mạnh Nịnh trong lòng anh như hoá thành một vũng nước, Thi Vinh lấy bông tắm chậm rãi chà lưng cho cô. Nếu lúc này Mạnh Nịnh quay đầu lại, cô nhất định sẽ kinh ngạc khi thấy sắc dịu dàng trong mắt, trên mặt Thi Vinh. Trong ấn tượng của cô, Thi Vinh và hai chữ "dịu dàng" này cách nhau rất xa, tuy anh luôn luôn biểu hiện quan tâm đầy đủ đến cô, nhưng trên thực tế, chỉ cần cô hơi không đồng ý, anh sẽ trở mặt ngay lập tức.

Nói đến cùng, Thi Vinh quá yêu Mạnh Nịnh, cũng quá rõ Mạnh Nịnh không thích mình, anh không muốn nghe lời từ chối trong miệng Mạnh Nịnh, cho nên không cho cô cự tuyệt cùng với thời gian suy nghĩ. Anh chỉ đem những gì mình cho là tốt nhất dâng lên trước mặt cô, lại keo kiệt không nói một câu xin tha thứ. Anh yêu người phụ nữ này, yêu đến mức sắp điên rồi, yêu đến cố chấp cùng điên cuồng cực độ, mà lại sợ cô nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình, cho nên muốn dùng vỏ bọc cứng rắn bên ngoài để che giấu. Anh hi vọng bản thân mình trước mặt Mạnh Nịnh là một bộ dạng không thể phá vỡ, có năng lực để cho cô tín nhiệm hoàn toàn. Bởi vì nghĩ muốn cho cô cuộc sống tốt nhất, cho nên anh cố gắng làm việc kiếm tiền, bởi vì muốn để cho tất cả mọi người phải ngửa mặt trông lên cô, cho nên anh vĩnh viễn không thoả mãn với thành tựu hiện tại... Nhưng vì sao cô không thể đáp lại anh một chút chứ?

Cho dù là một chút cũng được.

Có lẽ là bởi vì địa điểm khác biệt, có lẽ là bởi vì không khí quá ấm áp, có lẽ là bởi vì hơi nước bốc lên êm dịu, Thi Vinh hôn môi Mạnh Nịnh tràn ngập thành kính. Cái hôn này khác biệt với lúc trước, cũng không phải như mưa rền gió dữ, mà là mềm nhẹ muốn chết, giống như sợ làm cô tỉnh, do đó mà phá huỷ một màn kiều diễm này.

Thật sự là quá yêu cô, nghĩ muốn thu cô nhỏ lại, giấu vào túi tiền, khảm vào trong ngực, cả đời cũng không để cho người khác nhìn thấy, chỉ mình độc chiếm mà thôi.

Đây là điều khiến anh thích nhất cũng như muốn nhất cả đời này, nhưng tới nay cũng chỉ dd/d/l/q/dạt được một nửa.

Nếu có thể đạt được toàn bộ thì thật tốt.

Thi Vinh ôm thân thể mềm mại trắng mịn trong lòng, lấy tay che kín mắt Mạnh Nịnh, sau đó dùng ánh mắt si mê đảo qua toàn thân cô, tấm thân này từ khi còn là thiếu nữ ngây ngô được anh yêu thương đến thành như bây giờ, anh chứng kiến toàn bộ thay đổi của cô. Đêm đầu tiên của cô, bụng to ra vì mang thai của cô, bộ ngực sau khi sinh mà căng tràn sữa, sau đó lại từ từ gầy đi, trở thành thân thể xinh đẹp như hôm nay... Đều là anh mang lại, đoạn đời từ khi cô là một cô bé trở thành người phụ nữ, người mẹ, chỉ có mình anh mà thôi.

Mạnh Nịnh yên lặng trong vòng ôm của anh, cô sớm đã học được không phản kháng nữa, vòng ôm của Thi Vinh rắn chắc mà ấm áp, nhiều năm qua như vậy, là anh che gió che mưa cho cô, cô cũng sinh con trai cho anh, nhưng vì sao cô vĩnh viễn không thể nào để anh tới gần? Rõ ràng là chuyện thân mật nhất trên thế giới này bọn họ đã làm rồi, giữa bọn họ còn có một đứa con huyết mạch tương liên, bọn họ cùng giường chung gối mười mấy năm, mỗi ban đêm đi ngủ anh đều ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, bọn họ sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© cũng rất hài hoà, Thi Vinh đều mang lại cho cô những thứ tốt nhất, quần áo, trang sức, nhà cửa... Hễ là thứ anh có thể nghĩ tới, anh đều đem toàn bộ cho cô, trừ hai năm đầu kết hôn ra, Thi Vinh đối với cô có thể nói là trăm y trăm thuận, bây giờ bọn họ được các bề trên chúc mừng và thông cảm, cô cũng có công việc và mục tiêu của mình...

Nhưng vì sao, trong lòng vẫn trống rỗng như thế?

Rõ ràng đã có nhiều thứ như vậy, vì sao lại không thể lấp đầy trái tim của cô?

Mạnh Nịnh chớp chớp mắt, lông mi thật dài quét qua lòng bàn tay của Thi Vinh, nước trong bồn tắm lớn tràn ra ngoài, Thi Vinh vừa hôn môi Mạnh Nịnh, vừa xoa nắn ngực cô: "Lộ Lộ... Lộ Lộ..."

Anh gọi tên cô cực kì dịu dàng, dịu dàng đến nỗi dường như trong nháy mắt Mạnh Nịnh trở lại rất nhiều năm trước, cô khi đó, ngây thơ lại mơ mộng, mà lúc này cô chẳng còn gì cả. Thi Vinh cho cô rất nhiều, nhưng cũng tước đoạt của cô rất nhiều.

Hai người ở trong bồn tắm làm một lần, Mạnh Nịnh ghé vào thành bồn tắm, cảm giác khi Thi Vinh tiến vào thân thể mình dịu dàng hiếm thấy. Cô cắn tay mình không chịu kêu ra tiếng, niềm kɧoáı ©ảʍ khiến cô cảm thấy xấu hổ, nhất là vào ban đêm, thời điểm yên tĩnh như vậy. Thật giống như phản bội, không phải người khác, mà là bản thân mình. Cô rõ ràng không muốn như thế, nhưng lí trí của cô lại chẳng cách nào khống chế được thân thể.

Sau cùng Mạnh Nịnh mệt mỏi mà thϊếp đi, Thi Vinh trần trụi ra khỏi bồn tắm lớn, lấy khăn tắm bế cô lên, lau sạch sẽ rồi đặt xuống giường lớn. Mạnh Nịnh lúc ngủ trông rất vô hại, cô vẫn luôn là người phụ nữ tính cách mềm mỏng. Nhưng về mặt tình yêu, cô lại cố chấp đến đáng sợ. Thi Vinh chăm chú nhìn mặt Mạnh Nịnh, lúc ngủ cô thích hơi mím môi, lông mi vừa đen vừa dài, làn da mềm mại giống như trứng gà bóc.

Anh thu lại ánh mắt của mình, xoay người lấy một bộ nội y và đồ ngủ ra từ trong tủ quần áo, vốn định mặc cho Mạnh Nịnh, sau nghĩ lại, mặc đi ngủ trái lại sẽ không thoải mái, nhưng Quả Quả ở đây, không dám đảm bảo cậu nhóc này tỉnh dậy sớm hơn bọn họ. Vì thế Thi Vinh mặc váy ngủ cho Mạnh Nịnh, loại mỏng đến mức chỉ vừa động đã lộ hết sạch, sau đó nhìn sang giường nhỏ của con trai, thấy cậu bé đang ngủ say, lúc này mới khẽ kháng đi tắt đèn lớn, chui vào trong chăn, ôm Mạnh Nịnh vào trong ngực, mở đèn đầu giường, một tay chống mặt, lẳng lặng nhìn cô.

Không đếm được đây là lần thứ mấy trong đêm khuya tỉnh lại nhìn mặt cô, Thi Vinh thường nghĩ, saod,d,l,q,d mình có thể yêu người phụ nữ như vậy? Rõ ràng lúc đầu chỉ muốn nếm thử món ngon, nhưng tối đó, tối hôm mà anh có được cô, anh đã si mê nhìn mặt cô chăm chú, trong lòng nghĩ: Nếu có thể cùng với người con gái này cả đời, hẳn là chuyện vô cùng tuyệt diệu.

Anh không từ thủ đoạn để cô chỉ có thể đi về phía vòng tay của anh, chỉ là muốn gần cô một chút, gần một chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn dựa vào nhau cùng một chỗ, không xa rời nhau.

Ngón tay thon dài trượt trên xương quai xanh xinh đẹp của Mạnh Nịnh, Thi Vinh đăt đầu Mạnh Nịnh lại gần một chút, để cho tai cô gần sát l*иg ngực mình, nghe được âm thanh tim đập bên trong đó. Thi Vinh khẽ mỉm cười, vừa như tự giễu lại như bất đắc dĩ, đời này anh còn vài chục năm nữa, không sao cả, anh chờ đợi được, thật sự chờ đợi được. Chỉ cần Mạnh Nịnh ở lại bên cạnh anh, cùng với anh, mãi mãi Thi Vinh cũng không thực sự nổi điên nữa.

Trong ban đêm yên tĩnh khác thường, là đêm hòa bình nhất, chân thành nhất vợ chồng bọn họ trong gần mười năm kết hôn. Thi Vinh không muốn trời sáng, anh thậm chí vì thế mà cầu nguyện ngày mai đừng đến, nếu là mọi thứ đều có thể dừng lại ở khoảnh khắc này thì tốt biết mấy.

Anh khuôn mặt ngủ say của Mạnh Nịnh, mặt cô chỉ lớn bằng lòng bàn tay của anh, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất hài hòa. Thi Vinh điên cuồng mà say đắm thân thể Mạnh Nịnh, như một tín đồ, sùng bái người phụ nữ khiến anh mất phương hướng này. Nếu Mạnh Nịnh không xuất hiện, bây giờ có lẽ anh vẫn là phú nhị đại hiếu chiến hung hăng kia, có lẽ vẫn không có chút hứng thú nào với phụ nữ, có lẽ mãi mãi cô đơn.

Có đôi khi Thi Vinh cũng thấy kì lạ, lúc ấy anh cách xa Mạnh Nịnh như thế, trong quán bar lại có nhiều người như vậy, thực sự anh có thể liếc mắt một cái liền thấy cô trong đám người, hơn nữa sinh ra du͙© vọиɠ với cô? Cảm giác của anh là từ đâu tới, khoảnh khắc kia nhận định Mạnh Nịnh là người phụ nữ của anh? Khi đó, anh biết rõ rành rành cô có bạn trai nhỏ, biết rõ rành rành cô ngây thơ, có lẽ không hiểu chuyện nam nữ, nhưng anh chẳng nghĩ ngợi gì liền muốn có được cô.

Đó là phạm pháp, nhưng Thi Vinh vẫn làm.

Anh chẳng sợ gì, nếu đời này không gặp được khắc tinh Mạnh Nịnh này, mãi mãi anh cũng chẳng yêu bất kì người phụ nữ nào.

Nhưng mà là thời gian đó, địa điểm đó, anh khi ấy, đã gặp Mạnh Nịnh khi ấy.

Thi Vinh vẫn tin chắc rằng đây là trời cao đã định trước, tuy nhiên là người theo chủ nghĩa vô thần. Nhưng từ đầu đến cuối anh kiên quyết cho rằng, Mạnh Nịnh món quà lớn nhất trời cao ban cho anh, nếu không thì ngày hạ năm ấy, anh sẽ không đến thành phố Dung, càng không thể đi quán bar bình thường ấy, còn ở đó đợi ròng rã ba giờ đồng hồ.

Thật giống như đang chờ đợi người con gái trong sinh mệnh mình đến.

Chỉ có điều, hồi ức ngọt ngào với anh mà nói, nhưng đối với Mạnh Nịnh, sợ là đau khổ không chịu nổi chứ? Thi Vinh nhìn cô vợ đang ngủ say, trong mắt thoáng hiện lên cảm xúc giống như hoài niệm lại giống như bi thương.